Cho tới hiện tại thậm chí một câu tâm sự cũng không có, một thân cao sang giàu có cũng vô ích, có cái gì dùng. Ngay cả Tống Uyển, không phải nói nhận nuôi một đứa bé sao, sao hôm nay lại không ở mà trông cháu mà chạy đến chỗ bà uống trà.
Tống Uyển cười khổ một tiếng: "Ý Quân, bà còn không nói cho tôi đi?"
Thẩm Ý Quân cười cười, khoé mắt lại hằn lên mấy đường hoa văn.
"Nói cho bà cái gì?" Bà nhấc chén lên, một ngụm trà xuống bụng, vị chua chua ngòn ngọt, sao bà chỉ nếm được vị chua, không có vị ngọt, chẳng lẽ bởi vì mua trà hoa quả quá chua, sợ là lấy vị chua che lấp hết vị ngọt.
"Ý Quân, bà biết, tôi có một đứa cháu gái phải không?" Tống Uyển đột nhiên kéo tay Thẩm Ý Quân. Đôi tay Thẩm Ý Quân không tự chủ dừng một chút, sau bà dường như không có việc gì đặt cái chén ở trên bàn.
Bà cười cười, có chút khoảng cách chắn giữa hai người.
"Cháu gái bà không phải ở nhà bà sao?"
"Bà biết không phải vậy, Ý Quân." Tống Uyển đột nhiêm ôm mặt, cứ như vậy khóc thành tiếng, có lẽ rất lâu bà không đi làm càn rồi khóc như thế, thân phận của bọn họ, gia thế của bọn họ không cho phép phát sinh những chuyện như vậy.
Bọn họ coi trọng lợi ích cũng như coi trọng thân phận, mà tuỳ ý phát tiết, khóc lớn như vậy lại không được cho phép.
Thầm Ý Quân đột nhiên hoài nghi, khi những năm tháng bà chưa gả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3239804/chuong-620.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.