Bé cũng chỉ có ông nội, ông nội là ông nội của bé, và bé cũng có mẹ, có bố, không cần một người bố mẹ khác, kể cả bà nội bé có thể không cần.
Sở Tương không thích bé, tất nhiên là bé cũng không thích Sở Tương.
Buổi tối, Sở Tương ngủ cùng Tống Uyển, còn Tiểu Vuc Điểm ngủ cùng Sở Giang.
"Giường lớn như vậy mà, thêm một đứa nữa ngủ cũng đâu có gì cơ chứ? Cứ phải tách ra?" Trong miệng Tống Uyển thỉnh thoáng oán giận, bên cạnh đã sắp xếp sẵn thêm một cái chăn mềm mại, mac trong lòng không thoải mái.
"Hương Hương không thích Tiểu Vũ Điểm." Sở Giang nhất quyết phải chọc vào điểm yếu trong lòng Tống Uyển.
"Tiểu Vũ Điểm cũng không thích Sở Tương," Ông nói đi nói lại nhiều lần, lại còn chém thêm một dao.
Tống Uyển than một tiếng: "Tôi cũng biết, chỉ là đứa nhỏ này nhân nuôi rồi, thủ tục cũng đã làm, nếu trả lại, nói chung là không tốt, hơn nữa là nuôi nấng lâu như vậy, sớm đã có cảm tình..."
"Vậy đừng nói nữa." Sở Giang trước nay nói chuyện đều nói lời trúng tâm sự, nhà này chỉ cần một ngày Sở Tương còn ở đây thì Tiểu Vũ Điểm và Tống Uyển sẽ không bao giờ nảy sinh cảm tình bao nhiêu cảm tình, đừng trách ông bất công, ông cả đời chỉ có duy nhất một đứa cháu gái này thôi.
Lúc tối, Sở Giang cùng cháu gái chơi rất nhiều trò chơi trí tuệ, như ghép hình, ông kinh ngạc khi phát hiện ra IQ của Tiểu Vũ Điểm tuyết đối không thấp,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3239737/chuong-652.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.