Chương trước
Chương sau
Cửa đóng lại, toàn bộ căn phòng chìm vào tĩnh lặng, chỉ có một mình anh mà không có người nói nhiều là Đỗ Tĩnh Đường khiến căn phòng có chút quạnh quẽ. Đây là cảm giác cao cao tại thượng nhưng cũng lại cô đơn như vậy, trước kia anh hưởng thụ nhưng hiện tại lại là chịu đựng.

Về tới bàn làm việc, anh lại cầm tài liệu mình chưa xem xong, chỉ liếc mắt qua một cái nhưng không cách nào để lọt vào mắt. Trong lòng anh đang đè nén rất nhiều vấn đề đã khiến anh không thể tập trung chú ý.

Anh buông tài liệu trong tay xuống, sau đó đưa tay lên ngực mình. Ngực anh đau, cảm giác giống như bị một đôi tay xé mở, rõ ràng là rất đau.

Anh đưa tay vào túi áo ở gần trái tim cẩn thận lấy ra tờ giấy được anh dính lại tỉ mỉ từ nhiều mảnh. Đặt lên bàn, mặt anh cũng không biểu cảm quá nhiều, hóa ra anh có thể cười chân thật như thế, vui vẻ như thế, hóa ra bỏ lại hận thù sau lưng anh kỳ thật có thể có hạnh phúc, thật sự có thể hạnh phúc.

“Nhược Tâm, cảm ơn em…” Ngón tay anh nhẹ nhàng đặt lên những mảnh giấy được anh cẩn thận dính lại, bình thường anh đều tiếc nuối không dám lấy ra xem sợ lại một lần nữa rách vụn. Nếu có thể, anh thật sự muốn có được một bức vẽ hoàn chỉnh, chỉ là anh biết điều đó đã không còn có khả năng.

“Nhược Tâm, anh xin lỗi…” Môi anh khẽ động, thở dài một câu xin lỗi kia lại bao hàm nhiều điều, ít nhiều bất đắc dĩ, ít nhiều khó nhịn. Nếu một câu xin lỗi có thể đổi lấy một câu không quan hệ thì anh lại muốn nói thật nhiều xin lỗi để đổi lấy lúc có cô.

“Nhược Tâm, em nhớ, lúc trước anh cướp đi hạnh phúc của em, hiện tại là đem hạnh phúc cho em, tuy rằng không phải là anh mang tới cho em. Anh biết anh đã không còn tư cách cho em hạnh phúc, cho nên anh chỉ có thể để người khác mang hạnh phúc tới cho em. Em nhất định phải hạnh phúc, nhất định. Còn có, nhất định phải chăm sóc tốt con gái chúng ta.”

“Tiểu Vũ Điểm, con cũng nhớ, ba yêu con, thật sự yêu con. Chẳng sợ con vĩnh viên không biết con thật sự họ Sở, ba của con tên là Sở Luật. Kỳ thật con có biết không, ba đã nghĩ cho con một cái tên rất đẹp.”

“Gọi là Sở Chỉ Hi, con thích không?” Anh nói, một mình lầu bầu, lại có ít nhiều thở dài bên trong. Anh cúi đầu, không ai nhìn thấy được người vốn lãnh khốc vô tình, lúc này đôi tay chỉ che lại mặt mình, một dòng nước mắt từ trong mắt anh rơi xuống, sau đó phá tan an tĩnh trong văn phòng.

Không ai biết, cũng không cách nào có người sẽ biết.

Trong phòng nghỉ ở sân bay, Đỗ Tĩnh Đường ôm chặt Tiểu Vũ Điểm. Anh không muốn buông tiểu công chúa ra, buông ra về sau cơ hội thấy sẽ ít đi, cũng sẽ không còn dễ dàng như vậy. Về sau cháu chính là con nhà người ta, cháu cũng không thể gọi anh một câu chú họ, mà nghĩ đến đây lòng anh khó chịu muốn bệnh.

“Tiểu công chúa, con không được quên chú nha, bằng không chú sẽ không thương con nữa. Con phải biết rằng chú vì con mà bỏ cả công việc, tiền lương bị trừ không ít, vì con cái gì chú cũng có thể từ bỏ.” Tuy rằng anh nói có chút khoa trương nhưng tính ra cũng không sai biệt lắm.

“Tiểu công chúa, con phải nhớ gương mặt của chú, không được quên mất. Nhớ kỹ nhé.” Anh kéo tay của Tiểu Vũ Điểm đặt lên mặt mình. “Tiểu công chúa, chú của con rất tuấn tú, cho nên nhất định con sẽ nhớ kỹ phải không?”

Anh nhóe một chút khuôn mặt đáng yêu của Tiểu Vũ Điểm, quả thực muốn ôm Tiểu Vũ Điểm chạy đi, như vậy sẽ không phải chia xa. Có điều hiện tại anh lại chỉ có thể ngồi ở đây, ôm đứa bé trong lòng mà cười méo xệch đáng thương.

“Con phải nhớ kỹ mặt của chú con nha.” Anh dùng hai tay nâng mặt của cháu, để đôi mắt của cháu nhìn trực tiếp vào mặt mình: “Nhất định phải nhớ kỹ nếu không chú sẽ rất buồn.” Mặt anh nhắn nhó, anh luyến tiếc, rất luyến tiếc, làm sao bây giờ?

Tiểu Vũ Điểm đưa tay ra sau đó chụp một cái, tay nhỏ đập mạnh vào mặt anh. Âm thanh vang lên khá lớn khiến Sở Giang cùng Tống Uyển sửng sốt, từ khi nào Tiểu Vũ Điểm học đánh người khác.

Bọn họ không nhìn nhầm chứ, Tiểu Vũ Điểm luôn rất ngoan thế mà lại đánh người.

Hạ Nhược Tâm đứng ở ngoài cũng kinh ngạc một chút, cô cùng Cao Dật nhìn liếc nhau một cái, cũng không tin sự việc đã diễn ra.

Mà Đỗ Tĩnh Đường cũng không có cáu giận, khuôn mặt tuấn tú chỉ có chút hơi nhăn nhó. Tiểu công chúa, tuy rằng con đánh không đau lắm, nhưng chú của con cũng cần có mặt mũi nha. Đương nhiên anh sẽ không tức giận, bé chỉ là một đứa trẻ mà thôi.

Tiểu Vũ Điểm chớp chớp đôi mắt, sau đó đưa tay nhỏ trắng mập mở ra.

“Có sâu.” Mà quả nhiên, tất cả mọi người đều thấy trong tay nhỏ của bé có một con vật nhỏ li ti màu đen, hẳn là muỗi rồi.

“Tiểu công chúa thật thông minh, lập tức đập chết con muỗi.” Đỗ Tĩnh Đường cười càng thêm vui vẻ, đưa tay nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mại của Tiểu Vũ Điểm, còn Sở Giang và Tống Uyển cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, cháu gái ngoan ngoãn của họ sao có thể đánh người, hóa ra chỉ vì một con sâu.

“Nhược tâm, chúng ta phải lên máy bay.”

“Dạ, em biết rồi.” Hạ Nhược tâm đi tới, liền phải mang con gái đi.

Nhưng những người này đều nhìn chằm chằm vào cô, kiểu nhìn không tha, kiểu nhìn rất khổ sở làm tay cô không khỏi nắm nhẹ một chút.

Thành ra cô lại quay trở về chỗ cũ.

“Để mọi người một chút thời gian nữa, về sau sẽ khó gặp lại.” Cao Dật cũng hiểu, còn có mười phút nữa.

Hạ Nhược Tâm vốn dĩ có thói quen nói câu cảm ơn, nhưng cuối cùng cô chỉ hơi mấp máy môi đỏ, câu kia tự nhiên không xuất hiện.

Thật tốt, Cao Dật cảm thấy vừa lòng với biểu hiện của Hạ Nhược Tâm, đừng cho anh nghe được câu cảm ơn thì tốt rồi, không thì anh luôn có cảm giác giữa họ có một chút khoảng cách.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.