“Mẹ…” Tiểu Vũ Điểm ôm chặt cổ Hạ Nhược Tâm, mặt đỏ ửng vì khóc.
“Không sao, không sao.” Hạ Nhược Tâm vội vàng buông Tiểu Vũ Điểm đang không ngừng khóc xuống, cô nhặt búp bê từ trên mặt đất, dùng tay áo mình lau búp bê, chỉ có điều từng giọt nước mắt lại không ngừng rơi trên mặt búp bê.
Cô thỉnh thoảng xoa mặt búp bê như xoa hai mắt của mình, cuối cùng lau khô búp bê cô mới đưa cho Tiểu Vũ Điểm: “Ngoan, không khóc nữa, búp bê đây rồi.” Cô cẩn thận ôm con gái vào lòng, chỉ có điều âm thanh cô có chút nghẹn ngào trong cổ họng, áp lực muốn bệnh.
Tiểu Vũ Điểm ôm chặt búp bê, áp khuôn mặt nhỏ của bé vào mặt của búp bê, Hạ Nhược Tâm bế con gái đặt lên đùi mình.
“Tiểu Vũ Điểm ngoan, không cần nói chuyện này cho ba biết được không? Ba đã rất mệt, chúng ta không nên lại khiến ba mệt hơn, hiểu không?” Cô biết mình đã khiến con gái tủi thân, nhưng cô thật sự không muốn mang thêm phiền toái tới cho Cao Dật, cha con Bạch gia đều không quá ép cô phải đi.
Quan hệ giữa Cao Dật và cha con Bạch gia đã căng thẳng như vậy, nếu thêm chuyện cô nữa không biết liệu có gây ra đại chiện, rồi sau đó lưỡng bại câu thương.
Cô thật sự hi vọng có thể nghĩ cho mình nhiều một chút, nhưng là không thể. Cô không thể quá ích kỷ, Cao Dật đã cho các cô quá nhiều, trước nay cô đều chưa báo đáp được cho anh, lúc này chỉ có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3239657/chuong-694.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.