“Tôi đã nói, trước giờ tôi đều không thừa nhận cô ấy là vợ của tôi, nếu ông muốn khiến tôi cưới cô ấy, xin lỗi, tôi làm không được.” Anh không sợ hãi ngẩng đầu nhìn thẳng vào Bạch Thần Phong. Mặt Bạch Thần Phong căng ra, đột ngột một tiếng ‘bang’, mặt Cao Dật lệch về một bên. Hạ Nhược Tâm bụm kín miệng mình, Bạch Thần Phong thế mà đánh Cao Dật.
“Không phải sợ, không có gì.” Lúc này Cao Dật lại nhìn Hạ Nhược Tâm cười, không muốn làm cô lo lắng, dường như đối với anh bàn tay vừa rồi chỉ như gió thổi qua một hồi có chút lãnh, một hồi mưa phùn rơi xuống có chút lạnh*. (Đoạn này chắc có điển tích hay câu thơ gì đó liên quan tới gió mưa, mình không biết tiếng Trung nên không giải thích kỹ hơn được.)
“Ba…” Tiểu Vũ Điểm lập tức rơi nước mắt, bé vội vàng bò khỏi chân Vệ Lan chạy tới bên người Cao Dật, thân mình nho nhỏ đứng trước mặt anh, dùng sức bám vào chân anh kéo lên: “Ba, để Tiểu Vũ Điểm thổi phù phù cho.” Bé dùng sức thổi phù phù vào mặt Cao Dật, Cao Dật xoa đầu bé, sau đó ôm Tiểu Vũ Điểm vào lòng, nép khuôn mặt nhỏ của bé vào ngực mình, không muốn bé còn nhỏ tuổi thấy được chuyện như vậy. Chuyện của người lớn không cần liên lụy tới trẻ con.
“Đủ rồi.” Vệ Lan đột nhiên đứng lên chỉ ra cửa: “Cơm của hai người tự khắc lúc nữa sẽ có người mang tới. Tôi nghĩ hai người cũng không muốn gặp chúng tôi, cho nên về sau chúng ta ăn riêng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3239651/chuong-697.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.