Chuyện của Cao Dật chính là một cái gai trong lòng cô, mà cái gai này không nhổ cô cùng Cao Dật đều gặp nguy hiểm.
Cô cho rằng Lý Mạn Ni đã đủ tàn nhẫn đủ biến thái, nhưng không tưởng được Bạch Lạc Âm còn ghê gớm hơn.
Ngày hôm sau cô tới nhà Mỹ Phù phu nhân, Tiểu Vũ Điểm vừa thấy cô vội vàng chạy tới.
“Mẹ, chừng nào mẹ đón Tiểu Vũ Điểm về nhà?” Tiểu Vũ Điểm nắm tay cô lắc lư, ánh mắt ngây thơ trong sáng, tất cả đều là người lớn lừa gạt lẫn nhau.
Hạ Nhược Tâm ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng âu yếm khuôn mặt của con gái:
“Tiểu Vũ Điểm ngoan, mẹ có chuyện phải làm. Cho nên Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn ở lại nhà của Tiểu Ái Mễ nhé. Nhớ phải ngoan, phải nghe lời, mẹ làm xong việc sẽ đón con về.”
Tiểu Vũ Điểm chớp chớp đôi mắt giống như có chút không muốn, nhưng rồi bé chỉ vươn hai tay ôm lấy cổ mẹ.
“Mẹ, mẹ sớm đón Tiểu Vũ Điểm nhé. Tiểu Vũ Điểm sẽ ngoan ngoãn chờ mẹ.”
“Con ngoan của mẹ.” Hạ Nhược Tâm ôm thân mình nho nhỏ của con gái, cô nhẹ nhàng xoa xoa đầu của con, âm thầm quyết định mặc kệ như nào thì lúc này cô nhất định phải kéo Cao Dật trở về.
Đứng lên, cô đi ra ngoài, bên tai còn nghe âm thanh trong trẻo hẹn gặp lại của con gái.
***
Cô tránh ở một bên tường của Bạch gia, cô đang chờ. Mấy giờ đã qua vẫn cứ không thấy có người, cô lấy bánh bột ngô mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3239591/chuong-726.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.