Sở Luật xoa xoa ấn đường của mình, anh đem notebook đặt ở trên bàn, lúc này mới ngáp một cái. Trời đã sắp sáng, còn may là cuối tuần không cần đi làm, nếu không anh thức muộn như vậy căn bản không còn sức để giải quyết với công việc tại công ty.
Anh nằm xuống, lật lại người, rõ ràng mệt vậy lại rất khó ngủ.
Anh lấy từ cổ tay ra một thứ, đúng là bùa hộ thân anh mang theo khi còn nhỏ. Anh mất đi hơn hai mươi năm hiện giờ đã trở lại trên người anh, có điều cô dâu khi anh muốn cưới khi còn nhỏ rốt cuộc không trở lại.
***
“Anh muốn ăn bánh mỡ vàng em làm.” Cao Dật xoay người đặt tay lên vai Bạch Lạc Âm: “Đã lâu không có ăn.” Khóe môi anh hơi nhếch lên, thực sự có chút hồi ức ở nơi nào: “Anh nhớ, khi đó em làm bánh mỡ vàng ăn rất ngon, nhiều năm đã qua như vậy anh vẫn nhớ nhất hương vị đó, có điều ngon nhất vẫn là em làm.”
Trong lòng Bạch Lạc Âm rất vui, khuôn mặt tươi cười: “Được, vậy em liền đi làm cho anh.” Cô ném túi xách của mình xuống rồi đi vào bếp, chuẩn bị làm món bánh mỡ vàng sở trường cho Cao Dật ăn.
Cô cái gì cũng sẽ không làm, nhưng bánh mỡ vàng lại là theo học một đầu bếp nổi tiếng học được. Lúc trước chính bởi vì Cao Dật thích ăn cho nên cô mới đi học, hiện giờ có phải anh như trước kia không, nhớ tới bánh mỡ vàng cũng là nhớ tới tình cảm trước kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3239584/chuong-729.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.