Hạ Nhược Tâm cũng choáng váng, lúc này đôi mắt của cô bị ánh sáng chói bên ngoài khiến cho không thấy được gì, đến khi mắt thích ứng được rồi mới phát hiện một người đàn ông dường như đang đứng sừng sững chiếm hết khoảng không trước mặt.
Cô mở to hai mắt.
Cô không tin được.
Cô không dám tin.
Đây là nhìn lầm rồi, vẫn đang nằm mơ?
Sao lại là anh ta, sao có khả năng sẽ là anh ta?
Anh ta sao có thể tới nơi này?
Sở Luật, thế mà lại là Sở Luật, dẫu người đàn ông này chỉ còn bộ xương cô cũng có thể nhận ra.
‘Cạnh’ một tiếng, cửa đóng lại cũng đem toàn bộ ánh sáng bên ngoài chắn lại. Bên ngoài trời xanh mấy trắng, mưa gió nhật lệ, chính là những ngày tháng yên bình, mà trong phòng địa ngục bừng tỉnh cùng an tĩnh.
“Đặt anh ấy ở đâu?” Sở Luật bế Cao Dật lên hỏi Hạ Nhược Tâm.
Hạ Nhược Tâm lúc này mới phản ứng lại được, cô lấy bình tĩnh, sau đó chỉ vào một căn phòng: “Nơi đó.”
Mà cô biết hiện tại không phải lúc nói nhiều, tình huống Cao Dật thật không tốt.
Sở Luật vác Cao Dật lên vai giống như vác một thứ không có trọng lượng, anh đem Cao Dật vào phòng, trên mặt đất đồ vật văng bừa bãi, phía dưới giường còn có dây thừng bị cởi ra.
Phịch một tiếng, Cao Dật bị ném vào giường. Chỉ cần nghe được âm thanh cũng có thể biết rốt cuộc có bao nhiêu đau. Lúc này trên mặt anh vẫn mang theo sự nhăn nhó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3239562/chuong-741.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.