Nơi này cách bệnh viện cũng không phải quá xa, đi một chút là tới, mà cô biết phía sau còn có người đàn ông đang bước vội theo.
Bên trong bệnh viện, Sở Luật vẫn luôn đi theo phía sau Hạ Nhược Tâm. Còn tốt, nơi này không chú ý tới anh mặc như thế nào đến, nếu là trong nước thì với bộ đồ anh đang mặc có khi còn không được vào bệnh viện.
Nhìn xuống, là đi gì đến, chính là một đôi dép lào nhựa.
Bác sĩ vừa nhìn thấy vết thương của Hạ Nhược Tâm đều có chút hơi kinh hoảng.
“Bị gì cắn?” Anh hỏi, cũng cầm thuốc sát trùng xử lý: “Là chó cắn sao?”
Sở Luật có chút niềm vui nho nhỏ khi người khác gặp họa, Hạ Nhược Tâm trừng mắc liếc anh một cái, sau đó nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Là người.”
“Cắn thật tàn nhẫn. Cãi nhau à? Có cần tôi giúp cô xin bảo hộ?” Bác sĩ nhàn nhạt nhìn Sở Luật liếc mắt một cái. Cái liếc mắt kia giống như cắn một miếng trên người Sở Luật.
Sở Luật rất oan uổng, anh như thế nào cũng không có khả năng cắn một phụ nữ chứ, hơn nữa anh cũng ăn uống bình thường, đối với thịt người không có hứng thú.
Bác sĩ dường như lại kiểm tra thấy được điều gì, anh nhẹ nhàng nắn nắn xương cánh tay Hạ Nhược Tâm.
“Xương cánh tay cô bị lệch, cái này là làm sao bị? Các vị trí xương đã tốt hơn, có người từng chữa trị giúp cô, phương pháp cũng rất tốt nhưng cần kiên trì thời gian dài.”
“Bị người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3239556/chuong-745.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.