“Phải đi?” Cao Dật đút hai tay vào túi quần, gió nhẹ thổi trên mái tóc anh. Anh vẫn rất mảnh khảnh, gió thỉnh thoảng thổi tới người, luồn qua ống khiến quần áo anh căng phồng lên.
“Không đi thì làm gì?” Sở Luật nhàn nhạt nói. Anh mang theo một cái rương không lớn, trong rương đều là quần áo của anh, ngay cả đôi dép lê nhựa kia anh cũng mang về. Nơi này có không ít hồi ức, cũng để để anh gặm nhấm mấy năm dù kết quả cuối cùng vẫn không như ý.
“Chúc anh may mắn.”
Cao Dật giơ tay đặt trước mặt Sở Luật.
Sở Luật cũng vươn tay, nắm lại cụng vào tay của anh. Hai người lúc này giống như chứng minh một điều gì đó, rồi Sở Luật buông tay xuống.
“Nếu anh đối xử với họ không tốt tôi sẽ lại đến, bất kể là khi nào.”
Sở Luật nhìn thẳng hai mắt Cao Dật, nghiêm túc nói ra từng từ.
Mặc kệ anh về sau ở đâu, chỉ cần Cao Dật dám đối xử không tốt với hai người phụ nữ của anh, chẳng sợ đi đến thiên thai đuổi tới hải giác anh đều sẽ không bỏ qua.
“Yên tâm. Anh không có cơ hội này.” Cao Dật lại bắt tay Sở Luật. “Gặp lại, còn có bảo trọng.”
Sở Luật không đáp lại, anh xoay người dẫn theo hành lý của mình rời đi, quanh người giống như mang theo một tia nhàn nhạt cô đơn lạnh lẽo. Cao Dật vẫn luôn hơi mỉm cười, vào lúc này nhẹ nhàng hạ xuống.
Lúc Hạ Nhược Tâm trở về cô cảm giác được nơi này có gì đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3239547/chuong-750.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.