Cái gì thế thân, cái gì ước định, tất cả chỉ đồ bỏ. Cô chỉ biết cô cùng Sở Luật có nhiều năm tình cảm như vậy cũng không phải giả, gần đây cô có gặp vài người đàn ông nhưng cũng không có ai đối xử tốt với cô như Sở Luật.
Mà ai ở bên cạnh Sở Luật đều được, nhưng lại không thể là Hạ Nhược Tâm.
***
Thẩm Ý Quân lại ngồi ngẩn người, bà tìm mãi vẫn không thấy được bất cứ đồ vật nào của con gái mình, hình như bà đã ném đi...
Rèm cửa vẫn khép chặt, một tia sáng cũng không vào phòng.
"Bang" một tiếng, cửa bị đẩy ra.
Hạ Dĩ Hiên đi đến.
"Thật tối." Cô phiết miệng một chút, trực tiếp đi tới mở cửa sổ ra. Thẩm Ý Quân giật mình giống như sợ ánh sáng, lại đi tới đóng cửa lại, cũng kéo rèm cửa lên.
"Thật không biết vì sao ba tôi cưới bà, còn mang vẻ mặt ủ rũ đáng ghét đó?" Hạ Dĩ Hiên hừ một tiếng rồi tự mình ngồi trên ghế. Cô sửa sang lại quần áo của mình.
Thẩm Ý Quân cười lạnh, nhưng bà cười mà khóe mắt lại đau. Bà sờ lên khóe mắt mình còn tưởng bị rách chảy máu, nhưng không phải.
Đây là đứa con bà thương mười mấy năm, đây là đứa con bà cho mọi thứ, đây là đứa con bà một lòng mà không cần Tâm Tâm của bà. Kết quả nhiều năm như vậy, bà nhiệt tình đãi thấy, cuối cùng đổi lấy một câu như vậy.
Không biết vì sao Hạ Minh Chính lại cưới bà.
Đúng vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3239470/chuong-788.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.