Chương trước
Chương sau
Cô làm cho mèo con một cái ổ ở phòng khách, lại mua một ít cát đặt bên cạnh. Tiểu Vũ Điểm cùng bé mèo con nói đủ lời mới cảm thấy thỏa mãn đi ngủ.

Cả buổi tối Hạ Nhược Tâm tập trung làm việc, chỉ liếc qua mèo con một chút nhưng chú mèo con tới giờ vẫn luôn ngủ, ngay cả cử động một chút cũng không thấy, cũng may âu cát còn được dùng tới. Cô còn sợ chú mèo con mới sinh này chẳng bao lâu sẽ phá hoại khắp nhà, nhưng kết quả nó rất nghe lời, cũng thích sạch sẽ. Hạ Nhược Tâm lại bế mèo con lên, đặt trong lòng bàn tay mình, vẫn còn nhỏ như vậy còn không biết đã cai sữa chưa.

Hiện giờ cô chỉ co mèo con uống chính sữa bột của Tiểu Vũ Điểm, nó uống cũng rất ngon lành.

Tiểu Vũ Điểm đã đặt tên cho mèo con là Miêu Miêu, Hạ Nhược Tâm cũng cảm thấy cái tên này không tồi. Mỗi khi hơi mệt cô lại ngồi xuống bế lấy mèo con, cẩn thận lấy ngón ta chọc chọc một chút nhưng mèo con này thật sự quá lười, cũng chưa hề mở mắt. Nếu không phải trên người vẫn còn hơi ấm thì thật sự cô cho rằng đây là một con mèo chết.

Nuôi vài ngày cô thấy được con mèo này thật đúng là rất lười, mọi lúc cũng chỉ ăn rồi ngủ, ngủ lại ăn, thậm chí kêu một tiếng cũng lười.

"Mẹ, Miêu Miêu chết rồi." Tiểu Vũ Điểm đầy nước mắt chạy tới trực tiếp sà vào lòng Hạ Nhược Tâm khiến nước mắt ướt hết áo của cô.

Đã chết, sao thế được? Buổi sáng nay cô vẫn cho uống sữa, sao lại chết được?

Mèo con cuộn thân mình lại, nhìn bộ dáng này Hạ Nhược Tâm biết ngay đâu đã chết, chỉ là lười không hoạt động thôi.

Cô ngồi xổm xuống xách mèo lên đặt vào lòng bàn tay mình rồi đưa tới trước mặt con gái.

"Tiểu Vũ Điểm sờ xem, Miêu Miêu của con không có chết, nó chỉ ngủ thôi." Đúng vậy, chính là ngủ rồi, dẫu sau này con mèo này chết chắc cũng vì lười mà chết.

Tiểu Vũ Điểm cẩn thận sờ đầu mèo con, tay nhỏ vội vàng rụt lại, sau đó lại sờ một chút.

"Mẹ, ấm."

"Ừ, ấm." Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng xoa xoa ngực mèo nhỏ, đây cũng thật sự quá lười, có thể không ăn không uống, nhưng tuyệt đối không thể không cho nó ngủ.

"Tiểu Vũ ĐIểm có muốn ôm không?" Hạ Nhược Tâm đưa mèo con đến trước mặt con gái.

"Muốn." Tiểu Vũ Điểm đưa tay về phía trước: "Mẹ, Tiểu Vũ Điểm có được bế không?"

"Ừ, mẹ nói được mà." Mèo còn quá nhỏ, Tiểu Vũ Điểm cũng quá nhỏ, cô sợ mèo cào Tiểu Vũ Điểm, cũng sợ Tiểu Vũ Điểm không cẩn thận làm mèo chết cho nên mới không cho Tiểu Vũ Điểm nghịch mèo con, chỉ cho bé nhìn chứ không cho sờ.

Sở Luật mang con mèo này đến, nói là cho Tiểu Vũ Điểm không bằng nói cho cô. Cô cho ăn, cô tắm rửa, cũng chính cô dọn phân.

Cô đặt mèo con vào trong tay Tiểu Vũ Điểm, Tiểu Vũ Điểm cẩn thận ôm lên, cũng không dám cử động quá mạnh, bé cẩn thận đưa mèo lên trước mặt mình, đôi mắt to càng thêm sáng.

Mà con mèo kia lười đến nỗi cũng không chịu nhúc nhích, vẫn nằm cuộn tròn như cũ. Cái này thì Tiểu Vũ Điểm biết, mèo con chỉ cần còn ấm là không chết.

Hạ Nhược Tâm cẩn thận cầm mèo con từ trong tay con gái đặt lại vào ổ, con mèo lười này vẫn như trước không nhúc nhích.

Cô kéo Tiểu Vũ Điểm đi rửa tay, lát nữa bé còn phải đến Sở gia.

“Con ngoan, đến nhà của ông phải nghe lời biết không?”

Hạ Nhược Tâm ngồi xuống nói với con gái, lại xoa xoa đầu của con.

“Vâng, sẽ ngoan.” Tiểu Vũ Điểm gật đầu, hình như với việc tới nhà ông bé có chút mâu thuẫn, không hào hứng như trước.

Thật lạ, bé vốn rất thích ông nội, sao lại không còn hào hứng?

Cô cầm tay con gái hỏi: “Sao vậy con, con không thích ông nội?”

“Thích.” Tiểu Vũ Điểm cũng nắm ngón tay mẹ. Bé nói thế nhưng lại không có cảm giác rằng bé thích.

“Có chuyện gì nói cho mẹ nghe.” Cô dỗ con gái, tâm tư đứa nhỏ này không giống đứa trẻ bình thường, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì mà cô không biết.

Miệng nhỏ của Tiểu Vũ Điểm bắt đầu mếu, tay bé ôm lấy cổ mẹ.

Lúc này mới không vui nói: “Mẹ, Tiểu Vũ Điểm không lấy búp bê của chị, cũng không đẩy chị, là chị đưa búp bê cho Tiểu Vũ Điểm, bà nội của chị mắng Tiểu Vũ Điểm. Tiểu Vũ Điểm không đi tới nhà của ông có được không?”

Hạ Nhược Tâm bế con gái lên, tính tình của con gái cô rất hiểu, chuyện bé đã làm chưa bao giờ bé chối, mà chuyện bé không làm cũng không thể bắt bé nhận. Khó trách ngày đó trời đã tối, cũng lại mưa gió mà Sở Luật vẫn đem bé trở về, nếu là bình thường Sở Giang sẽ không để bé về.

Là Sở Tương sao.

Hạ Nhược Tâm là người từng trải, cô biết rõ sợ hãi là gì, lo lắng là gì, đặc biệt trẻ con còn nhỏ như vậy vẫn hoàn toàn có thể làm được những chuyện này.

Tuy rằng năm đó cô không làm chuyện gì xấu nhưng trong lòng cũng biết rõ không nên xem thường một đứa trẻ sáu tuổi.

Khi đứa trẻ muốn tính kế so với người lớn còn tinh tế, cũng mẫn cảm hơn nhiều.

Cô lấy điện thoại gọi cho Sở Luật. Lúc này Sở Luật đang tham gia cuộc họp, điện thoại vừa kêu, anh vừa nhìn thấy ai gọi đến liền đứng lên đi tới chỗ không có ai.

“Làm sao vậy, Nhược Tâm?” Âm thanh của anh giảm lạnh lùng, cũng thêm một phần ấm áp.

“Sở Luật, sau này Tiểu Vũ Điểm không tới Sở gia nữa.” Cô không sợ đắc tội với người ở Sở gia bởi cô cũng biết người ở Sở gia không có đê tiện như vậy, sẽ không ra tay tàn nhẫn với cô.

“Anh biết rồi.” Sở Luật không hỏi nhiều, nhưng anh cũng hiểu ý tứ của Hạ Nhược Tâm. Vừa ngắt cuộc gọi anh liền gọi về cho Sở Giang.

“Ba, Tiểu Vũ Điểm về sau sẽ không về nữa.”

Sở Giang sửng sốt, hôm nay ông còn mua cho cháu thật nhiều đồ chơi mới, vậy mà không tới.

“Vì sao?” Ông khó hiểu, bọn họ đâu có định cướp Tiểu Vũ Điểm đi, hơn nữa tính tình của Hạ Nhược Tâm sẽ không tuyệt tình như vậy.

P/s: Từ chương này mình sẽ lược bớt những đoạn tả không cần thiết, thật type mỏi tay mà chả có nội dung gì, cốt truyện có thể hay nhưng lời văn thật dài dòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.