Phía đầu dây bên kia đem việc Hạ Nhược Tâm nói lại cho Sở Luật.
"Cô ấy muốn nhận nuôi hai đứa nhỏ?"
Sở Luật buông tư liệu trong tay xuống, nhưng lại không buông điện thoại trong tay.
"Đúng vậy, Sở tiên sinh", viện trưởng lại tiếp tục nói, "Một đứa là Lâm Thanh, một đứa là Quả Nhi, trước kia Sở phu nhân cũng muốn nhận nuôi, nhưng lại là Sở Tương."
"Được, tôi đã biết", Sở Luật đối với chuyện này cũng không có phản đối. "Nếu cô ấy muốn vậy thì bà cứ an bài cho cô ấy, mọi sinh hoạt phí của hai đứa trẻ đều do Sở thị cung ứng."
Sở Luật vừa nói như vậy thì viện trưởng liền thật sự yên tâm.
Chỉ cần có Sở Luật, cuộc sống sau này của hai đứa nhỏ cũng sẽ được đảm bảo, có lẽ đây cũng chính là duyên phận.
Lâm Thanh trấn an em gái nửa ngày, cho đến khi lúc em gái đi ngủ cậu mới đi tìm viện trưởng.
"Tiểu Thanh, con lại đây." Viện trưởng Lâm vẫy tay.
Tiểu Thanh bước qua, kì thật cậu cũng không biết đây là lần thứ mấy cậu bước vào chỗ này. Cậu nâng tầm mắt lên, khuôn mặt lúc này so với tuổi cũng không tương xứng, "Viện trưởng, có phải có người muốn nhận nuôi con không?".
Con đã đoán được, viện trưởng cười cười. "Đúng vậy, có người muốn nhận con."
Lâm Thanh cũng không có cảm giác hào hứng, thậm chí còn có chút nặng nề, trước giờ người muốn nhận nuôi cậu rất nhiều, chỉ là, bọn họ không có ai muốn nhận nuôi cả em gái cậu, ngay cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3239376/chuong-834.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.