Cuộc sống trên biển vẫn không năm không tháng, mênh mông một mảng biển rộng, người trên thuyền đã rất lâu đều không nhìn thấy lục địa huống chi những người bên trong, những người phụ nữ sống trong bóng tối hắc ám này tới biển rộng cũng chưa được nhìn thấy.
Hạ Nhược Tâm mơ mơ màng màng tỉnh lại, nghe được bên cạnh có tiếng nói chuyện.
Là thuyền viên ở đây, cô cố gắng tỉnh táo, cũng cố gắng làm giảm bớt cơn sốt của mình.
“Người này phát sốt?” Một thuyền viên thấp giọng hỏi.
“Là phát sốt.” Một người khác cũng đi lại gần, hai người ở đó thỉnh thoảng thảo luận.
“Làm sao bây giờ, bệnh rất dễ lây, hơn nữa trên thuyền chúng ta căn bản là không có bác sĩ.”
Nửa ngày sau một người khác mới mở miệng vô tình. “Quăng xuống biển đi.”
“Quăng đi? Có thể bán lấy tiền đấy.”
“Nếu bị lây cho những người khác thì sẽ thế nào?” Nói xong thuyền viên trực tiếp khiêng cô gái bị sốt ra ngoài, sau đó không lâu dường như vọng lại tiếng có thứ gì đó bị ném xuống biển, bùm một tiếng.
“Thẩm Vi!”
“Thẩm Vi…” Hạ Nhược Tâm nhỏ giọng gọi tên Thẩm Vi, cô lại nhẹ nhàng đẩy đẩy vào người nằm bên cạnh, cũng không thấy Thẩm Vi đáp lại.
“Thẩm Vi?” Cô nhíu mày, gọi không tỉnh chẳng lẽ đã bị bệnh rồi?
Cô đặt tay lên trán Thẩm Vi, lúc này mới phát hiện thật sự rất nóng.
Chị ấy cũng bị sốt.
Hạ Nhược Tâm rời tay đi, lúc này tim cô đập nhanh dị thường, ngay cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3239352/chuong-847.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.