“Đưa cơm cho chú.” Sở Luật đưa tay về phía Lâm Thanh.
Lâm Thanh đưa bát cơm từ phía sau ra, đôi tay run run khiến bát cơm rơi ‘choang’ một tiếng xuống đất, hạt cơm cũng vung vãi khắp nơi.
“Xin lỗi chú, cháu không cố ý.” Lâm Thanh giống như sợ hãi vội vàng lui về sau một bước.
Sở Luật hơi ấn con gái vào lòng ngực mình.
“Sau này cẩn thận một chút.” Trong mắt anh hiện lên sự không vui, lo khiến Tiểu Vũ Điểm sợ hãi. Anh cúi đầu, quả nhiên bàn tay nhỏ của Tiểu Vũ Điểm đang nắm chặt áo anh, nước mắt cũng đang chảy xuống.
“Đừng sợ, ba đưa con ra ngoài ăn cơm được không. Chúng ta ăn ngoan mẹ sẽ trở về.”
“Dạ.” Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn đồng ý, bé cắn nắm tay của mình, rốt cuộc cũng không nói gì. Sở Luật ôm con gái đi ra ngoài, ‘cạch’ một tiếng cũng đóng cửa lại.
Lâm Thanh cúi đầu, lấy chân đá đá đồ ăn vương vãi trên mặt đấy.
“Đồ ngu.” Trong miệng nó lại chửi một câu, cũng không biết đang chửi ai.
Nó quét dọn đồ ăn trên mặt đất sạch sẽ rồi mới đi vào phòng bếp lấy cho mình một bát cơm, kết quả mới ăn một miếng nó lại lập tức phun cơm ra.
Thật ngu ngốc, đã thêm bao nhiêu cơm rồi mà chính nó còn không ăn được. Mà nó cũng thật may mắn, Sở Luật đã ôm con gái ra ngoài, bằng không việc nó cho thêm rất nhiều muối vào đồ ăn đã bị anh biết.
Nó lại lấy cho mình một bát cơm, mặn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3239349/chuong-849.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.