Ánh sáng bên ngoài mãnh liệt chiếu vào mắt các cô, Hạ Nhược Tâm vừa ra tới liền lấy vải che mắt mình lại, Thẩm Vi cũng làm vậy. Ai có kiến thức thường thức một chút đều biết, ở nơi tối tăm lâu ngày, một khi ra bên ngoài gặp ánh sáng mãnh liệt sẽ mù, hơn nữa nhìn ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào có thể cảm thấy bên ngoài đang rất chói chang.
“Ngồi xuống.” Các cô vừa ra tới, một gã vung chiếc roi lên, âm thanh chiếc roi quật lên mặt sàn thật vang khiến tai các cô cảm thấy một luồng gió lạnh. Không khó tưởng tượng nếu chiếc roi này đập vào người thì sẽ biết thế nào là thịt bong da tróc.
Các cô vừa khát vừa đói nhưng những người ngoài đó dường như mặc kệ sự sống chết của các cô trong khoang hàng hóa, bọn chúng đã chất đầy khoang hàng hóa đến mức các cô chỉ cần cử động cũng sẽ chạm vào. Cứ nhét các cô vào đây đã, dù sao các cô có chạy cũng không được, hơn nữa dù muốn bỏ chạy thì cũng chạy đi đâu. Ở đây chỉ có biển và boong tàu, các cô lại không có cánh, cả đời cũng không có khả năng chạy khỏi nơi này, vận mệnh của các cô vẫn cứ là không biết sẽ ra sao.
Trời đã tối dần, ánh sáng cũng đã dịu dàng hơn, nếu có thể dùng từ này để nói.
Hạ Nhược Tâm chạm chạm vào cánh tay của Thẩm Vi, lúc này mới tháo xuống mảnh vải mình bịt mắt. Còn may, lúc cô ra khỏi nhà mặc nhiều quần áo, không giống như Thẩm Vi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3239343/chuong-852.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.