Ban đêm là lúc trời lạnh nhất, dù có chăn nhưng vẫn lạnh run bần bật, mấy chục người chui vào một cái giường chung nhưng cũng chỉ có thể tự sưởi ấm cho mình.
Đến lúc nửa đêm là thời điểm lạnh nhất, Hạ Nhược Tâm mở đôi mắt, dưới ánh đèn tối tăm cô nhìn thấy đôi môi Thẩm Vi run lẩy bẩy.
“Thẩm Vi, Thẩm Vi…”
Cô vươn tay vỗ vỗ mặt Thẩm Vi, kết quả phát hiện nhiệt độ cơ thể chị ấy rất thấp.
Tay cô cứ cứng đơ ở đó như vậy, cô nhớ nhiều người đều đi ra ngoài vào thời điểm này khiến họ bị mất nhiệt độ cơ thể, sau đó mất đi sức sống, cuối cùng là mất đi sinh mạng.
Cô vốn nghĩ rằng các cô không chết, cũng cho rằng sẽ có người cứu các cô đi, nhưng hóa ra những thứ đó cũng chỉ là cô tự mộng tưởng mà thôi.
Cô không có được may mắn như vậy, mà Thẩm Vi cũng thế…
Các cô cũng coi như sống nương tựa lẫn nhau ở đây, nếu Thẩm Vi xảy ra chuyện gì có lẽ cũng chỉ vài ngày sẽ đến lượt cô.
Đột nhiên cô ngồi dậy, đem chăn của mình đắp lên người Thẩm Vi, sau đó không ngừng xoa tay Thẩm Vi, cả hai tay đều đông lạnh như móng heo làm lòng cô ngập tràn đau xót, nước mắt vốn kìm lâu nay không ngừng tuôn xuống.
“Làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ…”
“Thẩm Vi, cố gắng lên, nhất định chị phải cố gắng lên. Chúng ta đều muốn tốt, nhất định phải cố gắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3239312/chuong-866.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.