Bác sĩ vừa nghe liền rõ ràng, chỉ là ông vẫn nhíu mày. “Kết quả xét nghiệm cho thấy đứa nhỏ này chính là ăn nhiều muối, những cái khác đều không có vấn đề gì. Khi về vẫn là cho bé ăn bớt muối đi một chút, bé bị vậy kiêng kị nhất chính là dùng muối lung tung.”
“Cho bé uống nhiều nước một chút, cho ăn nhiều hoa quả để có thêm vitamin, cũng cho bé uống thêm sữa bột.”
Tô Vân Phỉ nhớ kỹ lời bác sĩ nói, bà cúi đầu, nhìn chằm chằm đôi mắt to của Tiểu Vũ Điểm. “Cháu thật khiến người khác sợ hãi, bà thật sự sợ cháu không lớn được, rốt cuộc cháu đã lớn tới thế này như thế nào?” Bà ôm Tiểu Vũ Điểm lên, cuối cùng quyết định cơm Tiểu Vũ Điểm vẫn phải do chính tay bà cho ăn, hơn nữa nhất định phải nếm trước mới được. Có lẽ là nhạt với bọn họ nhưng với đứa nhỏ này vẫn là quá nhiều muối.
“Sao rồi?” Đỗ Bân cùng Sở Giang đều đang ở Đỗ gia, vốn dĩ hai người bọn họ đang ở bên ngoài nói chuyện cũng mấy ông bạn già, kết quả vừa nghe Tô Vân Phỉ gọi điện đến liền cùng trở về nhà, hai người sốt ruột đứng ngồi không yên, cuối cùng Tô Vân Phỉ cũng về tới nhà.
“Cũng không có việc gì.” Tô Vân Phỉ giao Tiểu Vũ Điểm cho Sở Giang, bé đã ngủ rồi, bà ôm lâu tay cũng đã mỏi, vừa lúc để Sở Giang bế, bà cũng có thể cho đôi tay mình nghỉ ngơi một chút.
Bà hơi lắc cánh tay, lúc này mới nhớ hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3239304/chuong-871.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.