Đều nói ‘đánh người không vả mặt, bóc người không bóc chỗ yếu’, huống chi lại là cháu ruột của mình. Hiện tại Tống Uyển đem câu khắc nghiệt này nói ra không phải nghi ngờ Tô Vân Phỉ như bị một nhát dao vào trong tim. Kỳ thật bọn họ đều biết Đỗ Tĩnh Đường có xu hướng giới tính khác bình thường, có điều cả nhà đều biết mà không nói chuyện này, cũng không có khả năng sẽ có người đem chuyện này nói thẳng vào mặt như vậy.
Nhưng hiện tại, Tống Uyển lại nói ra, nói không một chút khách khí, lại nói bằng ngữ khí như vậy, khắc nghiệt như vậy, không niệm tình cảm như vậy.
Đây chính là cháu ruột, là cháu ruột của chị ta, sao chị ta có thể, sao có thể.
“Đi, chị cút đi!” Tô Vân Phỉ chỉ ra bên ngoài. “Các người lập tức cút đi cho tôi, không được tới nhà của tôi, nhà tôi cũng không có người thân thích như vậy, còn có không biết đứa mồ côi từ đâu tới đây, lập tức đi cho tôi.” Bà ôm Tiểu Vũ Điểm chạy về phòng mình, ‘rầm’ một tiếng đóng cửa, còn Tống Uyển cứ đứng cứng đơ như vậy ở nơi đó.
Bà vừa rồi đã nói gì?
Ba nâng tay phải mình lên, đầu ngón tay hơi tê tê, có một chút chết lặng khó có thể tiêu tán.
Bà kéo tay Sở Tương đi nhanh ra ngoài gần như trốn chạy khỏi nơi này. Lâm Thanh buông bút trong tay xuống, nó nằm xuống bàn, ngón tay cũng khẽ di trên bàn tạo ra một tiếng động, âm thanh này rất chói tai, giống như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3239300/chuong-873.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.