Thẩm Vi ngẩng đầu, trong đôi mắt cũng có một mảnh màu xanh lam, đôi mắt trước đây đều mất đi sự tinh anh cuối cùng cũng có không ít trong suốt.
Sở Luật nắm chặt tay Hạ Nhược Tâm, đưa cô lên máy bay trực thăng, sau đó tìm tới mấy chiếc khăn bông choàng lấy cô, cũng đưa một cái cho Thẩm Vi.
“Cảm ơn.” Thẩm Vi lấy khăn bông, cô ngồi xuống, nghiêng mặt đi, nửa năm bị tra tấn về thể xác và tinh thần, rốt cuộc trên người đã có thể trút đi một ít mệt mỏi.
Anh lại xuống máy bay trực thăng, người tình nguyện làm kẻ hầu cho anh ngước nhìn hâm mộ, anh đi tới, gã cười, nụ cười rất khó coi.
“Sao, ngươi không muốn trở về?” Sở Luật nói với gã.
Kẻ hầu đột nhiên rất vui mừng, gã nhảy dựng lên, sau đó ngã lăn ra đất, cũng không cần giữ hình tượng gì liền chạy tới, sau đó tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, gã khóc.
Lúc này mọi người đều đưa mắt nhìn chiếc máy bay trực thăng kia, chỉ cần bay lên liền có thể ra khỏi nơi này, có thể trở về.
Cô gái gò má cao cũng có một chút chờ mong cùng hy vọng, đột nhiên cô ta bước về phía trước một bước, hồi lâu cô ta nói, giọng nghèn nghẹn như tiếng băng ghi âm:
“Dẫn tôi đi, cầu xin mọi người dẫn tôi đi…”
Thẩm Vi mở hai mắt.
“Cô ta cầu xin em.”
Hạ Nhược Tâm cúi đầu, xoa ngón tay bị sưng đỏ của mình. Ở nơi này cô không học được điều gì, câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3239279/chuong-884.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.