Hạ Nhược Tâm mở hai mắt, lúc này một bàn tay ấm áp đang đặt trên trán của cô.
“Em gặp ác mộng à?”
“Không sao đâu.” Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng cắn hàm răng một chút, dường như giữa môi vẫn còn nếm được mùi vị của hạt đậu đỏ kia, mằn mặn, cưng cứng, không hương vị.
Cô nghĩ tới hạt đậu đỏ kia chỉ có một nửa, chính là Thẩm Vi giữ ở chân nhưng lại bị cô ăn mất, không đúng, không phải bị cô ăn mất mà bị cô nhổ đi mất.
“Em ngủ tiếp một chút đi.” Sở Luật xoa xoa huyệt thái dương của cô, sau đó đặt tay lên bả vai cô nhẹ nhàng vỗ, giống như dỗ dành một đứa trẻ.
Hạ Nhược Tâm lại nhắm hai mắt, lúc này cô nghĩ có lẽ sẽ không gặp ác mộng nữa.
“Sở Luật…”
“Ừ?” Sở Luật đáp lời.
“Anh biết vợ của Mạc Mính là ai không?” Cô mở hai mắt, luôn cảm giác Thẩm Vi có gì đó kì lạ, chẳng lẽ người Thẩm Vi cứu khi xưa là Mạc Mính sao?
Bàn tay Sở Luật đặt trên vai cô nhẹ nhàng xoa bóp.
“Sao đột nhiên em lại hỏi điều này?”
“Chỉ là em muốn biết.” Hạ Nhược Tâm khẽ cười, kỳ thật cũng không một hai phải biết, cô chỉ có chút tò mò. Có lẽ cô đã suy nghĩ nhiều, cũng có khả năng cô nghĩ sai rồi.
Sở Luật thu hồi tay, lại kéo chăn lên cằm của cô. “Điều này anh không cách nào trả lời được, bởi vì anh cũng không biết.”
“Nhưng hình như là một phụ nữ bị anh ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3239265/chuong-891.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.