“Không sao chứ?” Anh cào lại tóc của mình, dọc đường đi cũng không biết đến đây như thế nào, anh vừa nghe nói con gái ở bệnh viện đã bị dọa một thân mồ hôi lạnh.
Hạ Nhược Tâm nhàn nhạt nói:
“Có việc thì anh đã không thấy được con nữa.”
Sở Luật vội vàng lại gần muốn ôm con gái, nhưng Hạ Nhược Tâm ngăn cánh tay anh lại.
“Người ở Sở gia không thể cách xa con gái tôi một chút sao?”
Sở Luật nhíu mày, đôi tay vẫn đưa trong không trung. Anh tiến lên, ngồi xổm xuống, mắt thẳng tắp nhìn vào mắt Hạ Nhược Tâm. Đôi mắt cô nhìn anh sinh oán ý, nháy mắt anh cảm thấy có thứ gì đã đâm đến trái tim mình.
Đã nỗ lực như vậy, như thế nào vẫn không được. Rõ ràng đã sắp tốt, sắp tiếp cận, rốt cuộc vì cái gì lại khiến bọn họ quay lại như này, rõ ràng khi đó anh đã thấy có hy vọng.
“Nhược Tâm…” Anh kìm lại giọng của mình. “Chưa nói đến chuyện khác, em cho ràng em sẽ đưa Tiểu Vũ Điểm trở về như thế nào, chỉ dựa vào một cánh tay của em?” Sở Luật lại vươn tay, lần này Hạ Nhược Tâm không ngăn cản.
Hạ Nhược Tâm cúi đầu, cô chỉ thấy mình bất lực, ngay cả bảo vệ con gái hiện tại cô cũng không làm được, không ôm được sao.
Sở Luật cẩn thận bế Tiểu Vũ Điểm lên, thân thể nho nhỏ trong lòng anh co lại, đôi tay nhỏ lúc này được bọc lại to như củ cải, tuy rằng anh không biết con gái bị thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3239242/chuong-902.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.