“Mẹ…”
Đột nhiên hình như cô thấy Tiểu Vũ Điểm đang vẫy tay với cô, bé vẫn mặc một chiếc váy nhỏ, trong lòng ôm một búp bê thật xinh đẹp.
“Mẹ tới với Tiểu Vũ Điểm đây.” Cô vươn tay về phía con, khuôn mặt bầu bĩnh như quả táo cũng cười tươi, đôi mắt hòa dần vào trong nước biển.
Hạ Nhược Tâm vươn tay, nhanh, nhanh, cô phải nắm được con, phải nhanh nắm lấy.
Con ngoan, mẹ ở đây, mẹ ở đây rồi, vẫn luôn ở chỗ này…
Trên du thuyền, Tống Uyển đột nhiên ôm lấy bụng mình, ghé vào lan can nôn ọe, bà nôn khan không ra cái gì nhưng vẫn ọe, cuối cùng cũng chỉ nhổ ra nước.
Bà chầm chậm ngồi xuống, hít vào một hơi mạnh gió biển lại khiến bà muốn nôn ra.
“Dì, dì không sao chứ?” Hạ Dĩ Hiên ngồi xổm thân mình, lo lắng hỏi bà, nhưng vẻ mặt cô phác họa ra tới không chỉ hai chữ ‘yên tâm’.
Rốt cuộc cô đã làm được điều mình mong muốn.
Tống Uyển lắc đầu, nói một tiếng không việc gì, nhưng bà vừa mở miệng lại muốn nôn khan.
Bà lại ghé vào lan can nôn ọe, nước mắt cũng chảy ra.
Làm người cả đời thật sự không nên phạm sai lầm, bởi vì có sai lầm một khi đã phạm vào sẽ kéo theo càng phải làm nhiều chuyện sai lầm khác. Mà cả đời Tống Uyển tới con chó con mèo còn không giết lần nào, vậy mà hiện giờ bà lại giết người.
Bà đã giết người.
“Dĩ Hiên, dì đã giết người.”
“Không phải.” Hạ Dĩ Hiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3239223/chuong-912.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.