“Được.” Miệng Bạch Thật Phong phản ứng có khi còn nhanh hơn cả đầu ông. Kỳ thật ai cũng biết người ta mời cơm cũng chỉ là một câu khách khí, nếu đổi thành người bình thường sớm đã cáo từ rời đi nhưng Bạch Thật Phông lại mặt dày ở lại. Đã thật lâu ông không ăn món do Vệ Lan làm, nếm mùi thất bại ông cũng không để bụng, thậm chí còn cảm giác Vệ Lan kiếm việc cho ông, bắt ông một hai phải tự làm đồ ăn cho mình, mà hiện giờ ông mới biết…
Hóa ra Vệ Lan không phải là đầu bếp, mà là một gia đình.
Vệ Lan thấy Bạch Thần Phong lại bàn bà liền vào bếp lấy thêm bát đũa, hiển nhiên bà thật sự không nghĩ sẽ giữ lại Bạch Thần Phong ăn cơm. Nhưng nếu người đã ngồi xuống thì bộ bát đũa này bà nên lấy.
“Tiểu Dật, lát nữa mang đồ ăn cho Cao Hân và Nhược Tâm. Mẹ lấy nhiều canh, để Nhược Tâm uống nhiều một chút, ngày mai mẹ lại tới thăm.”
“Dạ, cảm ơn mẹ.” Cao Dật uống một ngụm canh, với Bạch Thần Phong vẫn như cũ không nói chuyện.
“Không cần cảm ơn. Đứa con của Hạ Nhược Tâm,” Vệ Lan nhẹ nhàng than một tiếng, “Sao đứa nhỏ này mệnh lại khổ như vậy?” Bà cũng là một người mẹ, nếu con mình bị mất tích thật sự bà không biết mình có thể sống được hay không. Con cái với người mẹ mà nói, đó chính là cuộc sống.
Hạ Nhược Tâm, Hạ Nhược Tâm… Bạch Thần Phong đã thật lâu chưa nghe tới cái tên này.
“Cao Dật, cháu cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3239215/chuong-916.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.