Cô chưa xem chân của mình nhưng đã từng nghe Cao Dật nói qua, đùi cô bị rách một mảng lớn da thịt, cần một loạt ca phẫu thuật, thậm chí còn muốn cấy da, da là lấy từ lưng của cô khiến da bị căng ra đau đớn, kỳ thật cô cũng không biết sẽ chịu đựng như thế nào.
Cô cố gắng chịu đựng, bởi vì cô không biết ngoài một chữ ‘nhẫn’ thì mình còn có thể làm điều gì?
Đúng rồi, cô còn có một điều để làm, dưỡng tốt cái thân thể bị tàn phá này, có thù báo thù, có oan báo oan.
Cô đã vài lần nằm phẫu thuật, cô nghiêng mặt liền nhìn thấy Cao Dật mặc bộ đồ của bác sĩ đang nói gì đó với y tá, anh đeo một kính có gọng vàng, tuy rằng không thấy rõ khuôn mặt nhưng cặp mắt kia vẫn hiền dịu như lúc xưa.
Đột nhiên cô lại có cảm giác như đã trải qua một khiếp người, giống như lần đầu tiên được gặp chỉ như ngày hôm qua, anh là bác sĩ còn cô ôm con gái sinh bệnh trong đôi tay yếu ớt.
Mà hiện tại, anh vẫn là bác sĩ, cô lại thành một người bệnh.
Cao Dật xem xét cô một chút, tuy rằng mặt anh đã bị che kín bởi khẩu trang nhưng Hạ Nhược Tâm biết là anh đang cười.
“Không sao đâu, đừng sợ, ngủ một giấc là tốt rồi.”
Giọng anh trầm ổn khiến người khác có cảm giác an toàn, giống như thôi miên, chẳng sợ là thương tích lớn, tới nơi này của anh là anh cũng sẽ giúp chữa lành. Hạ Nhược Tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3239209/chuong-919.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.