Chương trước
Chương sau
Tống Uyển nghe được lời này không khỏi than một tiếng. Tất nhiên sau chuyện này quan hệ mẹ con bọn họ càng xa cách, đừng nói về nhà, thậm chí điện thoại của bà có lẽ anh cũng không nghe nữa. Mấy ngày tới có cuộc họp phụ huynh cho Hương Hương, là muốn cha mẹ đi, bà muốn Sở Luật đi nhưng lấy tình tình của Sở Luật thì tuyệt đối không có khả năng, đứa con gái anh thừa nhận chỉ có đứa bé đã mất kia.

Mà nhớ tới đứa bé vì mình mà mất tích kia lòng bà bỗng thấy nặng nề như bị cái gì đè nặng, tuy rằng nói sự tình đều đã qua đi lâu như vậy, bà cũng đã đem việc này đẩy cho Hạ Nhược Tâm, thần không biết quỷ không hay, nhưng bà vẫn không có được một ngày thanh thản.

“Bà nội…” Sở Tương chạy tới, ở Sở gia lâu như vậy nó cũng đã có một chút phú quý chi khí, hoặc cũng có thể nói đây là dùng tiền tài chồng chất lên.

Sở Tương đã học tới năm hai tiểu học, người cao cũng không ít, cũng là đứa bé có diện mạo không tồi, hơn nữa hiện giờ là có gia thế như vậy nên cũng có chút danh tiếng trong trường học.

“Bà, ba có cùng Hương Hương đi họp phụ huynh không?” Nó mong chờ hỏi Tống Uyển. Thông thường chỉ cần Tống Uyển đồng ý liền sẽ không có không thành công, lúc này đây ba nhất định sẽ đồng ý đúng không, chỉ cần ba đến một lúc về sau các bạn học cũng sẽ không nhìn nó chỉ chỉ trỏ trỏ. Nó biết xuất thân của mình không tốt, hiện tại có mọi thứ cũng là vì hào quang của Sở gia, tuy rằng nó không thể lựa chọn xuất thân cho mình nhưng lại có thể cho tất cả mọi người biết, nó là đứa cháu được Sở gia coi trọng. Nó biết phải vì mình mà tính toán, phải vì mình mà tính kế.

Nhưng nếu ba không tới thì nó phải làm sao bây giờ.

“Ài, Hương Hương à…” Tống Uyển nhẹ nhàng vỗ về đầu tóc Sở Tương. Sở Tương vừa nghe lời này liền có một cảm giác không tốt, ba không đi có phải không?

Quả nhiên câu nói tiếp theo của Tống Uyển làm Sở Tương thấy tuyệt vọng.

“Hương Hương, bà đưa con đi được không? Ba có việc bận cở công ty.”

“Dạ, bà nội, cháu biết rồi.” Sở Tương khó chịu cười một chút, trước nay ở trước mặt Tống Uyển nó đều ngoan ngoãn, sẽ không tranh luận, cho nên Tống Uyển mới thích nó như vậy.

Hạ Dĩ Hiên ở bên cạnh hơi nhếch miệng xem thường. Tiểu cô nương này vẫn non nớt lắm, thủ đoạn này năm cô bốn năm tuổi đã sử dụng để chơi đùa.

Có điều đây chính là một đứa trẻ được nhận nuôi, về sau chờ cô cùng Sở Luật sinh con nhất định sẽ phải đem tiểu quỷ này quăng ra ngoài, cả ngày đã biết làm ra vẻ, ghê tởm.

Cô ngắm nghía bàn tay mới làm lại móng của mình, tâm tình không tốt. Vòng đi vòng lại cô phát hiện, rất nhiều người đàn ông bên mình giống như cá diếc qua sông, nhưng đối xử với cô tốt nhất vẫn là Sở Luật. Lúc trước sao cô lại ngu ngốc như vậy, đem một người đàn ông tốt như Sở Luật vứt bỏ, ngược lại tìm tới kẻ cái gì cũng không có, trong miệng cũng chỉ biết nói lời hay, kết quả không được mấy năm đã không được tích sự gì, đến ăn uống cũng là do cô lo. Cô còn chưa tới mức phải nuôi tiểu bạch kiểm, cho nên quả nhiên đã đá gã kia đi, kết quả tìm thêm vài người, cuối cùng cô mới cảm giác được Sở Luật là người thích hợp nhất với cô. Có điều ai biết được góc tường của cô lại bị Hạ Nhược Tâm đào đi mất rồi.

Nhưng hiện tại lại tốt, trên đời này không còn Hạ Nhược Tâm, chỉ có một mình cô Hạ Dĩ Hiên.

Những phụ nữ khác có cơ hội hay không cô cũng không biết, cô chỉ biết chỉ cần Tống Uyển còn thì chuyện Sở Luật thuộc về cô cũng chỉ là chuyện sớm muộn.

Cô càng nghĩ càng đắc ý, môi nhỏ cong lên có một bạt khinh cuồng*. (*khinh cuồng: chắc là khinh thường và cuồng vọng.)

Thứ Hạ Dĩ Hiên cô muốn thì không thể không chiếm được, dù sao Sở Luật vốn dĩ chính là của cô.

Nếu trâu không tìm tới cọc thì cọc đi tìm trâu, mọi người đều nói ‘cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt’, ít nhất có Tống Uyển nơi này cô có mười thành phần thắng.

*Cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt, hướng dương hoa mộc tảo phùng xuân: Lầu gần mặt nước sớm trăng, cây gần ánh nắng chồi xuân nẩy nhiều, ý có lợi thế lớn nhờ vị trí, địa vị kề cận.

Tầm mắt Tống Uyển không khỏi dừng trên mặt Hạ Dĩ Hiên, cho tới bây giờ loại áp lực này vẫn khiến bà khó ở.

***

Nơi xa kia, ánh chiều rốt cục đã hạ xuống, Hạ Nhược Tâm mở hai mắt, kỳ thật cô cũng không biết mình ngủ được bao lâu.

“Cô tỉnh rồi?” Gia Hân Bảo điều chỉnh tốc độ thuốc từng chút. “Thế nào, có thấy tốt hơn không? Hết chai nước này xong liền có thể nghỉ ngơi, thêm hai ngày truyền dịch nữa cô sẽ thoải mái hơn rất nhiều.”

Hạ Nhược Tâm không trả lời, chỉ trợn mắt nhìn người đàn ông trẻ tuổi trước mặt đang cười đến không thấy mắt đâu.

Gia Hân Bảo suýt chút nữa bị đôi mắt này hấp dẫn. Anh cũng đã ba mươi mấy, phụ nữ cũng không hiểm thấy, là bác sĩ thấy thân thể phụ nữ cũng nhiều, hiện giờ phụ nữ trước mặt anh cũng không có cảm giác khác gì thịt ba chỉ, nhưng vừa rồi suýt chút nữa anh đã thua trong mắt cô gái này. Khuôn mặt cô có lẽ chỉ lớn bằng bàn tay, dường như cũng chỉ có đôi mắt to, gầy như vậy còn có thể lớn lên như vậy thật đúng là kỳ tích, không xấu, thật ra là rất xinh đẹp. Anh còn tưởng cô gái này có phải đã chết, biến thành bộ xương khô, cũng chỉ đẹp hơn bộ xương khô một chút thôi.

“Cảm ơn.” Hạ Nhược Tâm nhắm mắt lại tiếp tục ngủ, mặc dù cô đã ngủ không được.

Thấy Hạ Nhược Tâm không phản ứng gì, Gia Hân Bảo cũng ngượng ngùng không nhiều lời, chỉ có thể cẩn thận kéo chăn lên.

“Cô ấy tỉnh.” Anh chỉ vào bên trong nói với Sở Luật đang ở bên ngoài.

Sở Luật từ phòng bếp đi ra, tạp dề trên người còn chưa cởi. Anh mới mua một con gà, hiện tại còn đang hầm canh, nghe nói hầm canh vẫn là phương pháp tổ truyền, rất không tồi, nếu không sẽ không có khả năng anh dùng nhiều tiền như vậy mời một người tới chỉ, đương nhiên gà là do người ta* giết, lông gà cũng do người ta vặt. (Đoạn này "người ta" bản convert dùng từ hắn, không rõ hắn là chỉ Sở Luật hay người được mời đến, nhưng dựa vào việc Sở Luật không vào bếp bao giờ thì chắc chắn không mổ được gà:v).

Anh cẩn thận bê bát canh gà hầm đi vào, quả nhiên Hạ Nhược Tâm đã tỉnh. Cô mở hai mắt, trên mặt có một chút mê mang, ánh mắt cũng không biết dừng ở nơi nào, chỉ biết có thứ gì đó lạnh băng đang cắm vào mạch máu cô.

“Tỉnh rồi.” Sở Luật đã đi tới, ngồi xuống, cũng đem tay đưa lên mặt cô, cảm giác trên mặt cô rốt cuộc cũng có ít độ ấm anh mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Quả thật đã tốt hơn nhiều, anh cũng có thể yên tâm.

“Em uống chút canh đi.”

Hạ Nhược Tâm ngồi dậy, một bàn tay đã đưa ra sau lưng cô dựng chiếc gối lên để cô dựa vào.

Sau đó anh lấy bát, cẩn thận từng thìa từng thìa đút cho cô. Mùi vị canh gà rất thanh đạm, không làm tổn thương dạ dày. Hạ Nhược Tâm uống một ngụm, mùi vị rất ngon, không khó uống, đương nhiên uống cũng tốt, mà hiện tại cô còn chưa ăn gì cho nên món canh này cô có chút thích.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.