“Không…”
Tống Uyển còn chưa nói xong bên ngoài đã ‘cạnh’ một tiếng, cửa được mở ra.
Hạ Nhược Tâm quay người lại, lại đi tới gần tấm rèm, cô muốn thử cảm giác ngã từ tầng mười tám xuống, là tan xương nát thịt. Lúc này có một thân hình ấm áp ôm chặt lấy eo cô từ phía sau.
“Không sao chứ?” Cơ thể của anh hơi run run, hơi thở cũng có chút dồn dập, hẳn là mới chạy nhanh tới đây.
“Em không sao cả.” Hạ Nhược Tâm dựa thân thể mình về phía sau, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào sân phía dưới, nếu là từ đây ngã xuống nhất định sẽ chết.
“Có thấy mệt không?” Sở Luật đưa tay lên trán cô, lại phát hiện trên trán cô đã có ít mồ hôi lạnh.
“Anh đưa em về.” Anh không hỏi gì cả, liền nhẹ nhàng uyển chuyển ôm cô gái này lên, trên mặt cũng lộ ra một ít lo lắng, đau lòng. Từ lúc anh tiến vào liền chưa từng liếc tới Tống Uyển một cái.
“A Luật, cô ấy…”
Tống Uyển không biết phải nói như thế nào, hiện tại bà vẫn đang sợ tới mức hai chân nhũn ra.
Không được, không được, bọn họ không thể bên nhau, nhất định không thể ở bên nhau. Hạ Nhược Tâm về đây để trả thù, cô ta về để báo thù, cô ta sẽ hại chết con trai của bà.
“Mẹ, mẹ về trước, chờ con xong việc sẽ tìm mẹ.”
Sở Luật nói xong đã nhanh chóng rời đi, Tống Uyển còn lại như là bị mất đi sức lực, lập tức ngã ngồi trên mặt đất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3239178/chuong-934.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.