Chương trước
Chương sau
“Anh biết.” Sở Luật nhàn nhạt trả lời, dường như anh không khác gì ngày thường, giống như công ty này của người khác chứ không phải của anh, có chao đảo cũng không có liên quan gì tới anh.

“Anh họ, chúng ta phải làm sao bây giờ?” Đỗ Tĩnh Đường vò tóc mình. “Chúng ta phải làm sao…” Đây là lần đầu tiên công ty có nguy cơ lớn như vậy, 7 phần tài sản của công ty có nguy cơ mất sạch, hơn nữa bọn họ còn phải chịu vô số tiền phạt.

“Tĩnh Đường, cậu bình tĩnh đã.” Sở Luật nhàn nhạt nói một câu. Hiện giờ anh muốn nghỉ ngơi, không muốn nói chuyện với người khác.

Đỗ Tĩnh Đường vốn đang có rất nhiều điều muốn nói nhưng vừa thấy Sở Luật như vậy cũng chỉ có thể đem những lời này nuốt xuống. Anh mở cửa đi ra ngoài, cố gắng suy nghĩ cẩn thận xem có biện pháp nào có thể cứu vãn tổn thất thấp nhất.

***

Trên bàn đàm phán, Sở Luật có thói quen cầm một chiếc bút. Ngồi đối diện anh là một người đàn ông, là đối thủ một mất một còn của anh suốt ngần ấy năm, Phó giám đốc tập đoàn Toàn Chuyển, cũng là kẻ hưởng lợi sự nỗ lực ba năm của tập đoàn Sở Thị. Có lẽ lúc này kiếm tiền thì Toàn Chuyển cùng Sở Thị đều là những doanh nghiệp hàng đầu.

Nhưng vấn đề chính là, tập đoàn Sở Thị lúc này mất tiên cơ không nói, mà quy mô của tập đoàn sẽ bị co lại, điều này với một tập đoàn lớn chính là một đòn chí mạng. Hơn nữa các công ty khác sẽ đục nước béo cò, cũng như hiện tại đã có hàng loạt phản ứng bất lợi, ví như giá cổ phiếu đã rớt thảm hại, có không ít cổ đông bắt đầu ngo ngoe rục rịch bán tháo. Chuyện đã như vậy mà còn phát sinh thêm việc bán tháo thì chỉ có tệ hơn, không có khả năng lại thành tốt.

Phó giám đốc tập đoàn Toàn Chuyển tuổi tương đương với Sở Luật, cũng là một người rất có thực lực. Chỉ đáng tiếc là ở mỗi phương diện anh ta đều kém Sở Luật một chút, cho nên tập đoàn Toàn Chuyển tuy rằng ban đầu lớn mạnh hơn Sở Thị nhưng mấy năm qua đi đều bị Sở Thị che mất. Mấy năm gần đây Toàn Chuyển cũng vẫn luôn thường thường, nhưng lúc này bọn họ tìm được cơ hội đương nhiên sẽ cấp cho Sở Luật đả kích chí mạng nhất. Cái gọi là ‘lửa rừng thiêu bất tận, xuân phong xuân lại sinh’ ai cũng đều biết đạo lý này, thấy ngươi bệnh liền sẽ muốn mạng của ngươi, như vậy Toàn Chuyển mới có thể ngồi lên vị trí long đầu lão đại, là việc không thể không làm.

Mân Quốc Thịch cầm chiếc ly đặt trước mặt Sở Luật.

“Sở tổng, mời.”

“Cảm ơn, tôi không uống cái đó.” Sở Luật từ chối, anh chỉ cần một ly sữa bò, cứ như vậy từng ngụm từng ngụm uống.

“Sở tổng không phải muốn cứ ngồi đây với tôi đấy chứ?” Mân Quốc Thịnh cười, đôi mắt hồ ly tràn đấy tính kế. Anh nhẹ nhàng xoa ly sứ trong tay: “Hiện giờ Sở tổng có thời gian nhưng tôi lại không có, trong công ty còn cả đống công việc chờ tôi. Đúng rồi, tôi cũng muốn cảm ơn Sở tổng hào phóng, đem một hạng mục tốt như vậy tặng cho tôi.”

Sở Luật buông ly trong tay xuống, anh thấy được ý tứ của Mân Quốc Thịch, đây là khoe ra sao? Khóe môi anh hơi cong lên lạnh lùng: “Mân tổng, anh xác định anh có thể ăn nổi?”

“Tất nhiên.” Mân Quốc Thạnh cười ha hả. “Dự án này Toàn Chuyển chúng tôi có thể ăn được. Có điều, Sở tổng, tôi nghĩ hẳn là anh ăn không nổi. Đương nhiên trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, tôi có thủ đoạn, đây là năng lực của tôi, anh bại bởi tôi cũng chỉ là năng lực của anh không đủ.”

Nói xong, anh ta đứng lên đưa tay tới trước mặt Sở Luật: “Sở tổng, hy vọng chúng ta lại có thể hợp tác lần nữa, đương hiên tôi càng hy vọng ngày đó sẽ sớm tới.”

Sở Luật không nhìn tay anh ta, tự nhiên cũng không bắt lấy.

Mân Quốc Thịnh hào phóng thu hồi tay, cũng không có cảm giác xấu hổ gì. Lần nữa gặp lại là lúc Sở Luật đã không còn là Sở Luật hiện tại, chỉ còn khoảng 3 phần tài sản, anh ta còn có năng lực gì cùng Toàn Chuyển bọn họ phân cao thấp.

“Đúng rồi.” Đi tới cửa Mân Quốc Thịnh lại dừng chân, anh ta xoay người, một bàn tay vẫn nhét trong túi.

“Sở tổng, anh không muốn biết người đem tin tức này bán cho tôi là ai sao?”

“Là ai cũng vậy, không cần.” Sở Luật không có hứng thú biết.

Mân Quốc Thịnh khẽ nhún vai. “Sở tổng đã có ý như vậy, hẹn gặp lại.” Anh đi ra ngoài, một thân khí phách vẫn luôn bị Sở Luật đạp dưới chân, lúc này rốt cuộc anh cũng thấy được Sở Luật xong rồi.

Thật tốt, thật sự tốt.

Đỗ Tĩnh Đường đi nhanh vào.

“Anh, thế nào?” Anh hội lên tiếng, chưa kịp ngồi đã hỏi: “Gã Mân ngốc kia nói như thế nào?”

“Cậu muốn hắn nói như thế nào?” Sở Luật ngẩng mặt lên nhàn nhạt hỏi Đỗ Tĩnh Đường.

“Em…” Đỗ Tĩnh Đường không biết.

“Muốn hắn không cướp dự án của chúng ta, hay phân cho chúng ta một bát canh, rốt cuộc đó là thứ thuộc về chúng ta?” Sở Luật hỏi lại.

Đỗ Tĩnh Đường chép miệng: “Mân ngốc tử sẽ không đồng ý.”

“Cho nên, hắn sẽ không nói cái gì, cũng sẽ không đồng ý cái gì.” Sở Luật đứng lên, tay cũng thuận cầm lấy cái ly Mân Quốc Thịnh đã dùng. “Đã là sẽ không, chúng ta đây còn nói gì với hắn.” ‘Cạnh’ một tiếng, anh ném cái ly trong tay vào thùng rác.

“Vậy…” Đỗ Tĩnh Đường lại hỏi. “Hắn có nói ai đã làm chuyện này?”

“Điều này quan trọng sao?” Sở Luật rút khăn giấy lau tay của mình, giống như vừa rồi chạm phải vật dơ bẩn.

Đúng vậy, điều này quan trọng sao.

Là ai nói, là ai truyền đi, là ai làm đều không quan trọng. Chuyện đã xảy ra lại vội vàng trách cứ, ai có thể cứu vãn được?

Cổ phiếu tập đoàn Sở Thị giảm thảm hại, sau vài đại hội cổ đông lại càng khiến nhân tâm trong công ty thêm hoảng loạn, ngay cả người làm cũng rất lo lắng cho bát cơm của mình còn có thể ăn không hay sau này liền trực tiếp ăn cát, còn có công ty có phải muốn thay tổng giám đốc.

Trả xong tiền đền hợp đồng cùng tiền phạt, tài sản công ty xác thật đã giảm đi bảy phần, hơn nữa điều này còn không phải đáng sợ nhất, đáng sợ là mọi người đã nghĩ về công ty với tâm trạng bất an, mà đơn đặt hàng bọn họ cũng giảm bớt.

Công ty lớn như vậy, nếu một ngày thu vào không đạt được chỉ tiêu thì không chịu nổi chi phí phát sinh cho cả tòa nhà lớn như vậy, chi phí điện nước, bất động sản còn thêm tiền lương cho nhân viên.

Chi phí cho mỗi tháng đều rất đáng sợ, thậm chí tài sản tư nhân của Sở Luật, còn có nhà cũ của Sở gia hiện tại đã bị đem cầm cố.

Tống Uyển cùng Sở Tương đã dọn tới một chung cư nhỏ, chung cư này là danh nghĩa của Sở Giang, hiện tại bọn họ có thể ở nhưng cũng không ai biết bọn họ có thể ở bao lâu, cũng có lẽ có thể nói là có thể chống chọi được bao lâu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.