Chương trước
Chương sau
“Em không ăn.” Hạ Nhược Tâm né ánh mắt của anh, tự mình đi về phòng nằm luôn trên giường. Cô nắm chặt bàn tay, sau đó cố gắng kéo chăn lên.

Lúc này một bàn tay to lớn ấm áp đặt lên trên đầu cô.

“Mặc kệ thế nào, tới bữa phải ăn.”

Mũi Hạ Nhược Tâm hơi cay cay, cô không nói lời nào, cũng không muốn ăn cơm.

Sở Luật than nhẹ một tiếng rồi đi ra ngoài, lúc trở vào trong tay mình đã bê một bát mì. Anh đặt lên bàn, sau đó kéo chăn nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt quá mức trắng nõn của Hạ Nhược Tâm.

“Nhược Tâm, dậy ăn một chút đã, ăn xong rồi ngủ tiếp, được không?”

Hạ Nhược Tâm mở hai mắt, con ngươi hơi chuyển động, có chút thương.

“Em không muốn ăn mì.” Cô vẫn nói một câu này, không muốn ăn mì, mà cái gì cô cũng không muốn ăn.

“Cứ ăn một miếng đã.” Sở Luật đặt bát mì trước mặt cô. “Ăn một miếng cũng được.” Anh dỗ cô.

“Thân thể như vậy không tốt, dạ dày cũng không tốt, lỡ bị bệnh dạ dày sẽ rất khổ.”

Hạ Nhược Tâm đẩy tay anh ra, kéo chăn che lên đầu mình. Sở Luật vẫn muốn khuyên cô nhưng điện thoại anh chợt vang.

“Tôi biết rồi, tôi lập tức tới.” Anh nói xong bên ngoài ‘oanh’ một tiếng sét lớn, có lẽ trời sẽ mưa.

Sở Luật cất điện thoại, lại mở cửa ra. Hạ Nhược Tâm vẫn nằm trên giường, anh đi tới kéo chăn cô xuống, tay đặt lên mặt cô.

“Nhược Tâm, tối anh sẽ về, em muốn ăn gì anh đưa em đi ăn được không?”

Không ai trả lời anh, mà điện thoại anh lại vang lên dồn dập giống như đòi mạng.

Anh nhận điện thoại, đặt bên tai: “Tôi biết, tôi qua ngay.”

Lúc này ngoài trời đã mưa tầm tã, anh thay một bộ quần áo khác, không mang theo ô cứ vậy trực tiếp lao vào màn mưa. Anh không biết lúc này Hạ Nhược Tâm đang đứng bên cửa sổ nhìn ra.

Tay cô khẽ kéo bức màn, cũng đem mặt mình dán vào cửa kính trong suốt. Trong nháy mắt không ai nhìn thấy trên má cô chảy xuống dưới từng giọt nước mắt lạnh băng, so với mưa gió bên ngoài có lẽ còn lạnh lẽo hơn.

Cô lại ngồi trên giường, ôm chăn vào lòng mình. Một lúc sau cô đứng lên bê bát mì trên bàn, mặc kệ có lạnh hay không, ăn từng miếng từng miếng tới hết.

Lúc Sở Luật về Hạ Nhược Tâm cũng chưa ngủ, bát trên bàn đã không còn.

“Nhược Tâm, mì đâu?” Anh đi tới, cũng chỉ thay quần áo, trên người vẫn mang theo chút lạnh lẽo từ bên ngoài.

“Đổ rồi.” Hạ Nhược Tâm nhàn nhạt nói, cô ngồi ở trước giá vẽ vẽ một bức tranh không có chủ ý, rất trừu tượng, ngay cả chính cô cũng không biết rốt cuộc mình đang vẽ gì, dường như chỉ là bôi lung tung, để lãng phí giấy cùng màu vẽ, cả thời gian cùng sinh mệnh cô nữa.

Mà hai từ ‘đổ rồi’ này khiến Sở Luật có chút hơi đau lòng, anh đi tới ngồi xổm trước mặt Hạ Nhược Tâm: “Vậy em muốn ăn gì, anh đưa em ra ngoài ăn được không?”

Hạ Nhược Tâm quay đầu lại, cứ vậy nhìn chằm chằm anh: “Em muốn ăn bánh báo Tôn Gia.”

“Được, anh đi mua.”

Sở Luật đứng lên, cũng không nghĩ tới việc mình mới về nhà, cầm lấy chìa khóa đi ra ngoài mua cho cô bánh báo. Hạ Nhược Tâm vẫn tiếp tục vẽ tranh sơn dầu nhưng dường như đôi mắt cô nhìn xuyên qua cả bức tranh, không biết đặt vào nơi nào.

Sau đó không lâu Sở Luật trở về, quần áo của anh ướt hết, có lẽ chạy từ chỗ đỗ xe vào mua hàng. Anh đặt bánh bao trước mặt Hạ Nhược Tâm.

“Ăn đi, vẫn còn nóng.”

Hạ Nhược Tâm buông bút vẽ, muốn cầm lấy bánh báo. Sở Luật kéo tay cô: “Rửa tay sạch đã.”

Hạ Nhược Tâm đứng lên đi toilet, mở ra vòi nước, cô rửa tay dưới dòng nước lạnh lẽo, trên tay cô từng đám bọt trắng xóa vỡ tan.

Lấy một cái bánh bao, cô ăn vào, đúng thật vẫn nóng. Đúng là hương vị bánh của Tôn Gia, nhưng mọi khi muốn mua đều cần xếp hàng rất lâu. Cô ăn một cái xong lại cầm một cái, đôi chân trắng nõn cũng giẫm trên mặt đất.

Đến khi cô ăn hết ba cái bụng đã hơi căng.

Sở Luật bê ra một chậu nước ấm anh mới pha, anh xắn tay áo mình lên, cũng ngồi xổm xuống.

“Rửa chân.” Anh thử một ít nước, sau đó đặt hai chân Hạ Nhược Tâm vào trong chậu, đôi tay to lớn cứ vậy rửa chân giúp cô. Đây là anh nghe Gia Hân Bảo nói, nói giai đoạn này thân thể Hạ Nhược Tâm rất nhược, nếu mỗi ngày rửa chân nước ấm có lẽ sẽ tốt hơn một ít, cho nên anh tự tìm đến thầy thuốc Đông y học các phương pháp rửa chân, nhất định mỗi tối sẽ rửa chân giúp cô, cũng không biết có thật sự hữu ích hay không.

Tất nhiên là về sau giấc ngủ của Hạ Nhược Tâm tốt hơn, nửa đêm cũng không hay tỉnh dậy như trước.

Người đàn ông cao lớn ngồi xổm trên mặt đất, tay dài chân dài, anh cũng không cảm thấy mình rửa chân cho phụ nữ có chỗ nào không tốt. Thời gian gần đây mắt anh cũng lộ ra nhàn nhạt mệt mỏi, giấc ngủ cũng không tốt, nhưng mặc kệ mệt nhiều như nào, điểm này anh vẫn sẽ kiên kì giống như anh kiên trì ước hẹn hơn hai mươi năm trước.

Hạ Nhược Tâm không biết đã ngủ từ khi nào, Sở Luật chậm rãi mở hai mắt, lúc này mới cẩn thận lật chăn đi vào bên trong thư phòng. Chuyện của công ty còn phiền phức hơn so với tưởng tượng của anh, có lẽ đợi chuyện này qua đi anh thật sự muốn bỏ cái thân phận Tổng giám đốc tập đoàn Sở Thị này, vị trí này anh ngồi lâu rồi, chính anh cũng cảm thấy mệt mỏi.

***

Trong phòng họp lớn của công ty, các cổ đông lúc này đã bất mãn với tổn thất nghiêm trọng của tập đoàn Sở Thị, hiển nhiên đây là sai lầm của Sở Luật khiến bọn họ tổn thất không ít, hiện tại tài sản chỉ còn khoảng ba phần, bọn họ sao có thể thoải mái.

“Tổng giám đốc, xin hỏi anh còn có lời nào muốn trình bày?” Một cổ đông mặt ngựa hỏi Sở Luật. “Nếu anh không thể cứu lợi ích chúng tôi đã mất đi, như vậy thì tôi nghĩ anh nên từ chức.”

“Ông Dương, ông nói lời này không đúng rồi.” Đỗ Tĩnh Đường nhịn không được cười lạnh. “Lúc tổng giám đốc của chúng ta kế nhiệm tổng giám đốc trước toàn bộ công ty cũng chỉ bằng một phần hiện tại, mấy năm nay nếu không có tổng giám đốc thì có phải hiện tại các ông cũng chỉ có được một phần này?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.