Hạ Nhược Tâm vẫn cười, cô không biết đang cười anh hay cười chính mình. Cô nhắm mắt lại giống như đang chờ án tử hình.
Đột nhiên ‘xẹt’ một tiếng, quần áo trên người cô bị xé nát. Đàn ông muốn phụ nữ bị tổn thương thì luôn dùng cách này, cô giống như một con búp bê vải bị người đạp hư, bị người ghét bỏ, cũng bị người làm tổn thương. Cô mím lại môi của mình, nếm mùi vị máu của chính mình.
Cô chỉ cảm giác thân thể của mình rất lạnh lẽo, mà lúc này cô không cảm giác được sự đau đớn nữa.
Đột nhiên, cổ cô tê rần, người đàn ông kia dùng sức cắn cổ cô, cô cảm giác có chất lỏng ấm ấp nhỏ giọt lên vai mình.
Anh khóc.
Nhưng cô lại không khóc.
Đến khi anh đi rồi, đến khi toàn bộ căn phòng lại một màu đen, đến khi toàn bộ đã bị trầm tĩnh bao lấy cô mới mở hai mắt, cầm lấy quần áo như vải rách mặc lên người mình. Cô ôm bụng vào toilet từng chút rửa sạch vết máu trên hạ thân của mình, nhưng ngoài ý muốn cô lại không cảm giác được bất cứ đau đớn gì.
Cô lấy một ít nước kề vào miệng mình cứ như vậy uống ào, yết hầu cô lăn lộn giống như đang nức nở. Con người rốt cuộc có thế nào mới lại không bị thưởng tổn, không biết đau.
Cô ngồi trên mặt đất, ôm chặt thân thể bị tàn phá của mình, cứ như vậy chịu đựng sự đau đớn trên người cùng trong lòng, chỉ không biết cô có thể chịu đựng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3239116/chuong-965.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.