Hạ Nhược Tâm đặt tay lên đầu gối. Một tháng, vậy mà đã một tháng cô chưa ra khỏi cửa, cũng không thấy được quang cảnh bên ngoài.
Lúc ánh nắng dừng trên người cô, thân thể cô dường như hơi run một chút.
Cô đưa tay chắn trên đôi mắt, cánh tay gầy yếu hầu như chỉ còn xương mà thôi. Cô cúi đầu, nhìn mình đã gầy như móng chân gà. Lúc này một người đàn ông bên ngoài đi qua khiến cô hơi sửng sốt một chút, quay đầu lại liền thấy anh đang nói chuyện gì đó với đồng nghiệp.
Màu trắng của bộ đồ bác sĩ vẫn cứ là sạch sẽ thanh nhã, anh cười, trong nháy mắt Hạ Nhược Tâm đã không còn nhịn được nữa, nước tụ lại ở khóe mắt cô rồi lăn xuống rơi trên mu bàn tay. Lạnh lẽo.
Không biết vì sao anh lại quay người sang.
“Anh sao vậy, Cao Dật?” Đồng nghiệp thấy kỳ lạ hỏi anh, cũng nhìn theo ánh mắt của Cao Dật. “À, là bọn họ, người ở Lục gia. Tôi nghe người ta nói người bị thương là tiểu thư của Lục gia, vẫn luôn được cẩn thận bảo vệ, kết quả vẫn là biến thành như vậy.”
“Tiểu thư của Lục gia?” Cao Dật nghĩ nghĩ, dường như anh cũng từng nghe người khác nói Lục gia có một tiểu thư nhưng vẫn chưa ai được gặp, có lẽ là bọn họ đã quá cẩn thận.
Về phía quân đội Lục gia cũng là có chút địa vị, có thể là vì bảo vệ con gái, nhưng có điều bảo hộ như vậy cuối cùng cũng vẫn xảy ra chuyện.
“Chúng ta đi thôi.” Anh giơ tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3239095/chuong-975.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.