Chương trước
Chương sau
Hạ Nhược Tâm về tới bàn làm việc của mình, vừa ngồi xuống thì Hạ Dĩ Hiên tiến vào. Cô đi một đôi giầy cao cổ, mạo mĩ tuổi trẻ cũng là thanh xuân lượng lệ, lúc này hai chân cô như lướt trên gió. Cô ngừng trước mặt Hạ Nhược Tâm cười cao ngạo.

Hạ Nhược Tâm cầm ly nước trên bàn đặt lên môi mình, uống một ngụm, sau đó ngậm một viên kẹo bạc hà, bạc hà khiến cổ họng mát lạnh nhưng đồng thời cũng tê tê.

Hạ Dĩ Hiên vênh mặt nghênh ngang đi vào văn phòng Sở Luật.

Hạ Nhược Tâm nhếch miệng cười rất châm chọc.

Cô cầm lấy điện thoại, dựa người vào mặt ghế phía sau, ngón tay nhẹ nhàng vỗ về ly nước trong tay.

“Vâng, em biết, tối mọi người có về không?”

“Yên tâm đi, em không còn nhỏ, trong nhà còn dì Tần nữa mà, em sẽ không chết đói. Chúc mọi người đi vui vẻ.”

Cô nói xong cúp điện thoại, ngón tay cũng khẽ gõ gõ vào ly nước tạo ra âm thanh nhè nhẹ.

Cô đứng lên, vừa định đi kết quả lại đụng phải một người. Người này đột nhiên tới làm cô lui về sau một bước suýt ngã, lúc này một bàn tay tóm lấy cánh tay cô, lực bàn tay to lớn kia dường như có thể bẻ gãy cánh tay của cô.

“Cảm ơn tổng giám đốc.” Cô đứng thẳng người lên, lễ phép cũng là xa cách nói lời cảm tạ. Sau đó cô đi qua anh về vị trí của mình. Mọi thứ thoạt nhìn đều không có gì xảy ra, nhưng chỉ có cô biết lúc này bàn tay cô có bao nhiêu run rẩy, còn may cái ly làm bằng thủy tinh, bằng không cô không dám chắc mình có thể bóp nát cái ly hay không.

Lúc này Sở Luật đưa tay lên trước mặt mình, trong mắt đen có xuất hiện một ít bừng tỉnh.

Rất kỳ quái, rõ ràng không phải là một người nhưng vì cái gì anh lại cứ có cảm giác tương tự. Nửa ngày sau anh mới buông tay mình xuống, nhưng cảm giác ở bàn tay thì không thể quên được.

Hạ Nhược Tâm về tới nhà, căn nhà to lớn có chút trống trải. Bọn họ đều đã đi du lịch, đương nhiên không phải cố ý bỏ cô lại mà bởi vì cô không muốn đi. Cô đi vào phòng mình, theo thói quen ôm con búp bê kia vào lòng.

Cô mở to mắt, kỳ thật cũng không biết mình suy nghĩ cái gì, vẫn luôn không thấy buồn ngủ, hoặc cũng có thể là cô không dám ngủ.

Lấy một cuốn sách, cô đặt sách lên đầu gối, từng tờ được lật qua, quyển sách này không biết đọc bao lâu, chỉ biết dường như cô đọc được nửa cuốn thì bầu trời đã đen kịt.

Cô buông sách, ra khỏi phòng, lấy cho mình một ly sữa bò. Uống vào lúc sau cô có thể ngủ, có lẽ ngủ cũng không được bao nhiêu ngon nhưng ít nhất cũng có thể chậm rãi chịu đựng đêm dài này.

Sữa bò ùng ục trong nồi nấu, cô dựa vào một bên nhẹ nhàng khép mắt lại, vẫn không có chút buồn ngủ nào, tiếng nước sôi bên tại dường như lại càng khiến cô tỉnh táo.

Chờ đến khi sữa bò được nấu xong, cô một tay bưng sữ bò chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi, nhưng khi đi ngang qua phòng cha mẹ lại phát hiện đèn trong phòng vẫn sáng.

Kỳ lạ, cô nhíu mày, không phải nói mọi người đều đi chơi rồi hay sao, trong phòng sẽ không có ai, liệu có phải đèn là do dì Tần dọn dẹp quên không tắt.

Cô rảo bước tiến tới chuẩn bị tắt đèn trong phòng cha mẹ.

Cô đặt tay lên then cửa, cũng không nghĩ phải gõ cửa, bên trong không có người thì cần gì gõ cửa, mà toàn bộ căn nhà lúc này chỉ có mình cô, dì Tần cũng đã đi thăm con của dì.

Cô kéo then rồi mở cửa ra.

Cửa mở, chỉ là khi cửa mở ra ly nước trong tay cô liền rơi xuống đất.

‘Choang’, chiếc ty bị tan ra thành từng mảnh, sữa bò đổ ướt trên sàn nhà.

Trong phòng sắc mặt Lục Khả Ân trắng bệch nằm trên mặt đất không nhúc nhích, ngay cả tiếng ly vỡ to như vậy ông cũng không phản ứng gì.

“Ba…”

Hạ Nhược Tâm vội vàng chạy vào, cô ngồi xổm xuống nắm chặt tay Lục khả Ân. Tay ông không có chút độ ấm nào, rất lạnh, mà ngực ông cũng không phập phồng.

Ông không thở.

Hạ Nhược Tâm không tin đưa ngón tay dưới mũi Lục Khả Ân. Tay cô run lên, vội vàng rời đi, sau đó không tin cô lại đem ngón tay chắn miệng Lục Khả Ân, vẫn không có hơi thở.

Sắc mặt cô cũng tái nhợt, cô áp tai vào ngực Lục Khả Ân muốn nghe thấy tiếng tim ông đập, kết quả không ngoài lo lắng, cái gì cũng không có.

Cô cố gắng nhớ lại…

Cô đột nhiên thở dốc, dùng sức buộc lại đầu tóc mình. Da đầu truyền tới cảm giác đau đớn khiến cô thêm tỉnh táo, cô nhớ rõ, hình như mẹ đã nói ba cô có trái tim không tốt, nhưng thân thể Lục Khả Ân luôn không tồi, tuổi cũng chưa nhiều lắm.

Cô nắm chặt tay mình lại. buông ra lại nắm lại, nắm lại lại buông ra.

“Hạ Nhược Tâm, không được nôn nóng, đúng vậy, không được nôn nóng, nhất định không được nôn nóng.”

Cô nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, mà lúc này từ lúc tiến vào tới giờ mới vài chục giây nhưng cô lại cảm giác giống như đã trải qua mấy năm, trán cô ướt đẫm mồ hôi.

Cô quỳ trên mặt đất, nhớ lại kiến thức trước kia mình đã được học.

Đặt bàn tay phải lên tim, tay trái đặt lên trên tay phải, mười ngón tay đan xen, tay trái nắm chặt tay phải. Ấn xuống thẳng đứng không khụy khuỷu tay.

Trong đầu cô rõ ràng nhớ câu này, Cao Dật từng dạy cô điều này, lúc không có việc gì anh đã dạy cô rất nhiều phương pháp sơ cứu khẩn cấp. Cô đưa tay mình đặt lên trên ngực Lục Khả Ân, sau đó dùng sức đè ấn xuống, một lần lại một lần, mồ hôi cô không ngừng rơi xuống từ trán, tay phải cũng có một ít hơi đau đau nhưng không thể dừng được.

“Ba…”

“Ba ơi…”

Cô một bên làm tim Lục Khả Ân sống lại, một bên gọi ông rất to.

“Ba, tỉnh tỉnh.”

Không phản ứng.

Không được, hiện tại ngay cả thời gian gọi điện thoại cô cũng không có, chỉ có thể tiếp tục ấn ngực ông xuống…

Không biết qua bao lâu cô đột nhiên nghe được âm thanh ọc cọ, dường như là từ trong cổ họng người phát ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.