Hạ Nhược Tâm lấy điện thoại gọi cho Lục Cẩm Vinh:
“Anh, em có việc cần giúp đỡ.”
Sau đó không lâu cô nhét lại điện thoại vào túi, giống như không có việc gì cô đi tới cửa sổ tựa đầu vào kính đón nhận ánh nắng chiếu tới.
Cô vươn ngón tay, nhẹ nhàng ngẩng mặt lên, môi cô khẽ cong lộ ra một chút bí ẩn.
Buổi tối, Hạ Dĩ Hiên kêu tài xế dừng xe ở cách đó không xa, tự cô đi tìm vị bác sĩ kia lấy thuốc. Thật là ngu ngốc, có chuyện này mà làm cũng không xong, như vậy cho nhiều tiền thật lãng phí.
Chỉ chốc lát sau, cô lỡ miệng oán giận nhưng trong tay đã mang ra một túi đồ vật.
Cô rất thỏa mãn ôm chặt đồ vật trong lòng ngực, từng này cũng đủ để bà già đáng chết kia tiếp tục ngủ mê. Kết quả cô mới đi chưa được vài bước liền cảm thấy phía sau đầu mình tê rần, nháy mắt đã không còn phản ứng gì ngất đi.
***
Hạ Nhược Tâm lấy ra một cái gói nhỏ, từ bên trong lấy ra một lọ thuốc, bình thủy tinh nho nhỏ, nghe nói dùng một lọ có thể ngủ ngon một giấc dài, cô cũng thử một chút.
Thuốc này có thể tiêm vào nhưng cũng có thể uống trực tiếp. Cô lấy cho mình một cốc nước, sau đó mở bình thuốc đổ vào miệng mình.
Rất nhanh, cơn buồn ngủ ập đến, cô thừa dịp mình còn một chút ý thức đi tới mép giường, cởi quần áo, cởi giày, chui vào chăn, rồi sau đó ngủ.
Đến khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3239018/chuong-1014.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.