Chương trước
Chương sau
Bác sĩ nói, về sau có thể sẽ lưu lại sẹo nhưng cô cũng không lo lắng, có thể phẫu thuật thẩm mĩ là được. Có điều, cô cảm giác để lại vẫn hơn, cô muốn để cho Sở Luật vĩnh viễn nhớ rốt cuộc cánh tay này bị thương thế nào, là ai làm bị thương.

“Hôm nay có tốt hơn chút nào không?” Sở Luật đã đi tới, mà anh chưa tới Hạ Dĩ Hiên đã từ giường bệnh nhảy xuống, rồi sau đó ôm chặt cánh tay anh.

Tuy trong lòng ngực anh là cặp ngực mềm mại của cô, thân thể mềm mại của phụ nữ cũng nhẹ nhàng quấn lấy anh nhưng trong mắt anh không thấy gợn sóng, trong lòng anh cũng vậy, bình tĩnh như nước lặng, cho dù mưa gió đi qua vẫn không thấy màu hồng như trước.

Thế giới của anh toàn bộ đều hắc ám.

“Anh Luật, sao bây giờ anh mới đến thăm em?” Hạ Dĩ Hiên ôm lấy cánh tay Sở Luật chiếm hữu, cũng đồng thời cảnh cáo những ánh mắt của các bác sĩ và y tá trẻ tuổi.

“Công ty có một số việc.” Sở Luật đỡ Hạ Dĩ Hiên ngồi xuống, nhưng Hạ Dĩ Hiên vẫn cứ ôm cánh tay anh không bỏ, dường như sợ anh đột nhiên sẽ bỏ cô đi.

“Dĩ Hiên,” đột nhiên anh mở miệng, Hạ Dĩ Hiên ngẩn người, thân thể không có động, Sở Luật biết cô đang nghe.

“Em định làm gì với Lục Tiêu Họa?”

Anh nhàn nhạt hỏi, chỉ muốn biết suy nghĩ của Hạ Dĩ Hiên. Mặc kệ như thế nào cái kết của chuyện này luôn phải cởi bỏ, bằng không cả ba nhà đều không tốt được. Hơn nữa cô gái kia luôn khiến anh cảm thấy kỳ lạ, anh cũng không biết vì sao hiện tại lại có chút lo lắng, nếu chuyện này vỡ lở với cô ấy mà nói sẽ là trí mạng.

Thiên kim Lục gia tra tấn người khác một cách biến thái, điều này có thể nói là sự gièm pha với Lục gia, sợ là cả đời cũng sẽ đi theo Lục gia, cả cô ấy nữa.

“Đương nhiên em sẽ kiện cô ta.” Hạ Dĩ Hiên trong miệng nói vậy, giống như thực tức giận nhưng kỳ thật cô đang cười. Tố cáo cái gì a, người cũng không còn nữa, đương nhiên nguyên nhân cũng do cô ta.

Cô muốn cho cô ta dù chết cũng bị bêu danh cả đời, không phải người của Lục gia sao, không phải dùng thân phận chèn ép người khác sao, vậy cứ làm cho Lục gia xấu mặt đi.

Có khi quá nổi danh, có khi có gia thế quá tốt thì gặp một chuyện như vậy sẽ ngục ngã không có chỗ chôn.

Cô muốn Lục Tiêu Họa mất mặt, cũng muốn làm Lục gia không được an bình.

“Thật sự cần thiết như vậy sao?” Sở Luật hiểu rõ tính tình Hạ Dĩ Hiên, từ trước đến nay cô đều như vậy. Những người từng đắc tội với cô hiện tại không có được mấy ngày tốt lành, trong đó còn có không ít là anh làm cho cô, đương nhiên đó là trước kia.

Nhiều năm như vậy qua đi, Hạ Dĩ Hiên vĩnh viễn là Hạ Dĩ Hiên, trong mắt cô không chấp nhận được ai khác, đương nhiên cũng bao gồm kẻ thù.

“Tất nhiên kiểu gì cũng phải làm như vậy.” hạ Dĩ Hiên lại đem cánh tay hướng về phía trước một chút, bị băng gạc bọc lấy tay, như thế nào cũng cùng cô phối hợp rất tốt.

“Không như vậy em sẽ không quên được sự thống khổ kia. Anh Luật, anh biết cô ta giam em bao nhiêu ngày không? Mười ngày, là mười này. Mười ngày này không ai biết được cô ta đã làm những chuyện biến thái nào, anh cũng không biết được. Nếu như không báo thù thì nỗi giận này em nuốt không xuống.”

“Dĩ Hiên.” Sở Luật đặt tay lên vai Hạ Dĩ Hiên, kỳ thật biết mình làm như vậy là sẽ làm khó người khác, nhưng có một số việc anh không muốn xảy ra.

“Vết thương của em là do anh làm, hơn nữa cô ấy cũng không làm em bị thương ở đâu cả, trả thủ có rất nhiều cách, vì cái gì một hai phải làm cho cá chết lưới rách.”

Tròng mắt Hạ Dĩ Hiên xoay vài cái, đây là Sở Luật vì cô gái họ Lục kia mà cầu tình, theo bản năng cô cảm thấy có một nguy cơ, còn may cái nguy cơ kia hiện tại không còn tồn tại, bằng không về sau họ Lục kia còn không biết sẽ phá hỏng bao nhiêu chuyện tốt của cô.

“Anh Luật, em không trách anh.” Cô ngẩng mặt cười với Sở Luật, cố ý lại hướng về anh cánh tay bị thương, trên người cô nơi bị thương lớn nhất chính là nơi này.

“Anh Luật, anh đây là nói giúp cho Lục gia sao?” Cô đem đầu mình dựa vào vai Sở Luật, lúc này đây biết rõ nhưng vẫn cố ý hỏi.

“Là,” Sở Luật cũng không phủ nhận, “anh cùng Lục Cẩm Vinh cũng xem như bạn bè không tồi, Dĩ Hiên, em có thể tha thứ không truy cứu không?”

“Có thể.” Hạ Dĩ Hiên hào phóng cười. “Anh Luật nói không truy cứu vậy thì không truy cứu.” Hai mắt cô hiện lên một chút ánh sáng nhàn nhạt, nửa nói đùa nửa nói thật: “Vậy anh Luật có thể đồng ý cưới em, như vậy cái gì em cũng sẽ không truy cứu.”

Cô nói xong cũng tự che miệng mình bằng nụ cười.

“À, em nói đùa, anh đừng nghĩ là thật.” Mà thật thật giả giả trong lòng cô biết rõ nhất, còn Sở Luật có đồng ý hay không là chuyện của Sở Luật.

Sở Luật khẽ mấp máy môi nhưng không nói lời nào.

Hạ Dĩ Hiên đang đợi, mà Sở Luật cũng là đang đợi.

“Dĩ Hiên, em cho rằng gả cho anh là chuyện tốt?” Anh nhạt nhàn nói, trên mặt lộ ra sự lạnh lẽo, đi theo anh thì phụ nữ sẽ có được kết quả nào tốt.

“Chính là chuyện tốt, chuyện tốt nhất thế giới.” Hạ Dĩ Hiên ngồi xuống kéo tay áo Sở Luật, cũng không có nửa phần vui đùa. “Em chỉ muốn sửa lại lỗi lầm. Anh Luật, vốn dĩ chúng ta đã sớm ở bên nhau, trước kia anh nói sẽ cưới em nhưng anh lại cưới người khác.”

Nghe Hạ Dĩ Hiên nói Sở Luật cảm thấy có chút châm chọc. Anh cưới người khác như thế nào tất cả mọi người đều biết, mà anh sẽ không ở đây tranh cãi những gì không cần thiết với Hạ Dĩ Hiên.

“Anh không yêu em.” Anh nhàn nhạt nói.

“Em yêu anh là đủ rồi.” Hạ Dĩ Hiên không để bụng, dù sao cô cũng chỉ cần có được cái cô muốn, đến được vị trí kia, còn yêu hay không yêu sớm hay muộn cũng sẽ có.

“Anh cũng không muốn có con.” Sở Luật vươn tay đặt lên trên vai Hạ Dĩ Hiên, ngón tay lạnh lẽo khiến Hạ Dĩ Hiên đột nhiên giật mình.

Sắc mặt Hạ Dĩ Hiên cũng biến đổi theo.

“Được, vậy không cần. Dù sao em cũng không nghĩ sẽ sinh con, như vậy sẽ hỏng mất dáng người em.” Cô không biết nguyên nhân Sở Luật nói nhưng lời này nên trong lòng vẫn có cảm giác không thoải mái, có phải là bởi vì trong nhà có con bé Sở Tương kia, không biết dã loại từ đâu đến nhưng lại dám muốn làm đại tiểu thư Sở gia.

Còn chuyện sinh con cô không vội, cô có rất nhiều cách có thể từ bụng mình đẻ ra một đứa trẻ.

Sở Luật đứng lên, cũng đem một tay nhét trong túi, rồi sau đó nắm chặt.

“Em suy nghĩ kỹ, nếu em muốn như vậy thì anh đồng ý với em.”

“Tất nhiên em đã nghĩ kỹ, anh Luật.” Hạ Dĩ Hiên cao hứng nhảy xuống giường bệnh ôm chặt eo Sở Luật, nghĩ thầm họ Lục kia chết thật đúng giúp cô làm chuyện tốt. Tuy nói rằng cô đã chịu mấy ngày khổ sở nhưng lại có thể đạt được điều mình muốn. Chà, chịu khổ sở vậy cũng đáng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.