Mà nói ra cũng tốt, trong lòng mọi người đều không còn gánh nặng gì nữa.
Cô là Hạ Nhược Tâm, cho tới hiện tại vẫn là Hạ Nhược Tâm, vĩnh viên không có khả năng sẽ trở thành Lục Tiểu Hoa thật sự. Như vậy thì tốt rồi, đúng vậy, như vậy thì tốt rồi. Ánh nắng bên ngoài cuối cùng cũng chiếu lên tới cô, cô nhắm mắt lại giống như ánh mặt trời đang nhảy múa trên người cô, mỗi một lần rơi xuống đều có nhẹ nhàng ấm áp, mà rời đi ấm áp vẫn còn ở lại.
Lục Cẩm Vinh muốn nói gì đó nhưng Giản Thanh Doanh lại đem ngón tay đặt giữa môi mình.
Đừng nói gì nữa, con gái bà đã ngủ rồi.
Quả nhiên, Hạ Nhược Tâm thật sự đã ngủ rồi, cô an tĩnh nằm nơi đó, trên mặt vẫn mỉm cười nhẹ nhàng giống như có được mộng đẹp.
Giản Thanh Doanh không dám động vào cô, bà nghe nói con gái bị thương ở bụng nên bà sợ miệng vết thương bị vỡ ra, cho nên bà chỉ cẩn thận kéo chăn lên cho con gái. Một nhà ba người đi ra bên ngoài, để lại phòng an tĩnh một mình Hạ Nhược Tâm nghỉ ngơi.
“Mẹ, mẹ biết sớm như vậy vì cái gì lại không nói?” Lục Cẩm Vinh cảm giác mình giống như kẻ ngốc, mà người biến anh thành kẻ ngốc chính là mẹ anh. Hóa ra người lợi hại nhất không phải là anh, cũng không phải ba của anh, mà là mẹ anh.
“Không phải mọi người không muốn cho tôi biết sao?”
Giản Thanh Doanh ngồi xuống ghế nghỉ chân, tới hiện tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3238986/chuong-1030.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.