Chương trước
Chương sau
Bà muốn dùng tiền mua chuộc Lục Tiêu Họa, đây là đang cười người Lục gia, cũng là cười chính bà.

“Cô muốn nói gì?” Tống Uyển hạ mặt, hiện tại muốn biết nhất chính là Lục Tiêu Họa rốt cuộc đã biết được những gì, lại muốn điều gì.

“Tôi không muốn nói gì cả.” Hạ Nhược Tâm giống như đang tra tấn người, mỗi một lần đều chỉ nói nửa lời nói, mà nửa lời nói này đều thắt chặt tâm Tống Uyển lại.

Hạ Nhược Tâm bưng ly nước trên bàn đặt trước mặt mình, âm thanh từ miệng cô dường như bắt đầu khiến Tống Uyển lo lắng.

“Làm mất đứa trẻ, biển rộng, còn có dao gọt hoa quả…”

Cô đột nhiên cười, mà nụ cười kia khiến Tống Uyển bật dậy chạy ra khỏi nhà hàng giống như chạy trốn.

“Người ta sao lại kỳ quái như vậy, sống sờ sờ không sợ vậy mà lại sợ ma quỷ, quả thật chuyện trái với lương tâm không thể làm nhiều.” Hạ Nhược Tâm lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve ly nước trong tay, lòng bàn tay bắt đầu lạnh lẽo.

Cô thấy rất lạ, Tống Uyển đã tỉnh lâu rồi, điều này cũng không phải bí mật gì, nhưng vì cái gì Hạ Dĩ Hiên vẫn tồn tại được, hơn nữa vẫn truyền ra tin Sở Luật cùng cô ta đã định ngày kết hôn.

Cô cũng không nghĩ ra, vì điều gì mà Tống Uyển có thể nhịn được việc bị đâm vào bụng? Hóa ra bời vì có điểu yếu bị Hạ Dĩ Hiên nắm được trong tay, mà hiện tại cô muốn biết nếu cô cũng có điểm yếu của Tống Uyển thì không biết vị Sở phu nhân này sẽ làm thế nào. Buông chiếc ly, cô đứng lên cũng đi ra ngoài, ánh sáng bên ngoài dừng trên khóe mắt cô, trong nháy mắt cô cảm nhận được một loại chói mắt đau đớn.

Mà lúc này, Tống Uyển ngồi trên xe, ngón tay cố gắng xé rách cái bọc nhỏ kia, tay bà trong lòng vẫn nắm chặt một tay đầy mồ hôi.

Run rẩy, bà mở túi xách của mình, từ bên trong lấy ra một tờ giấy, trên mặt tờ giấy viết một chuỗi con số, đây là một dãy số điện thoại, cũng chính là thứ vừa rồi Lục Tiêu Họa đưa cho bà.

Bà vò tờ giấy lại, mở cửa định ném ra ngoài nhưng cuối cùng lại thu trở về, đặt lại vào túi xách của mình.

Lúc về tới nhà tâm thần bà vẫn luôn không yên, Sở Giang đang cùng Sở Tương xem TV, nửa năm thời gian này quan hệ của ông cháu họ tốt thêm một ít, đây cũng là điều Tống Uyển có thể vui mừng. Nhưng trái tim bà đang đập thình thịch ngày càng mạnh hơn khiến bà hô hấp có chút khó khăn.

Bà đi thẳng vào phòng mình, lấy ra tờ giấy kia, có chút do dự cuối cùng vẫn bấm gọi dãy số.

Lúc này Hạ Nhược Tâm đang ngồi trên chiếc giường mềm mại của mình đọc sách, vừa mới lật vài tờ điện thoại đặt bên cạnh cô reo vang. Cô cầm điện thoại lên không có bất cứ cảm giác gì.

Không lâu như cô nghĩ.

Từ trước đến nay Tống Uyển làm gì cũng không quá dứt khoát, lần này chắc là sợ hồn ma gõ cửa đi.

“Tôi là Tống Uyển.” Người bên kia nửa ngày mới nói. “Cô nói đi, cô muốn cái gì mới có thể buông tha tôi, mới có thể buông tha cho con trai tôi?”

Hạ Nhược Tâm khẽ nhếch môi, buông tha cho bọn họ? Cô buông tha cho bọn họ thì ai buông tha cho cô lúc cô cửu tử nhất sinh, ai tới buông tha cho Tiểu Vũ Điểm của cô?

“Tôi muốn vào tập đoàn Sở Thị.” Hạ Nhược Tâm nhàn nhạt nói.

Tống Uyển suy nghĩ, cuối cùng bà chỉ có thể đồng ý. Mặc kệ trước mắt Lục Tiêu Họa muốn cái gì bà đều sẽ thỏa hiệp, chỉ cần cô ta đem những chuyện đó giữ trong bụng mình.

“Luật, mẹ tìm con có việc.” Tống Uyển tới thư phòng của Sở Luật, cũng tìm một chỗ cho mình ngồi xuống.

Sở Luật buông bút nhìn chằm chằm Tống Uyển, muốn từ trên mặt bà đoán được điều gì đó. Nhưng lúc này Tống Uyển lại rũ mắt, trong lúc nhất thời có chút ý vị khó hiểu.

“Luật, mẹ có con gái một người bạn muốn vào làm trong công ty.” Tống Uyển bình tĩnh nói.

“Được ạ.” Sở Luật đồng ý, anh tiếp tục chuyển tầm mắt vào tài liệu trên bàn của mình, cũng không có hỏi nhiều.

Tống Uyển thở dài nhẹ nhõm một hơi, còn may nó không hỏi gì, bằng không bà thật không biết phải giải thích như thế nào.

Bà đứng lên, lúc vừa muốn rời đi lại nghe được âm thanh Sở Luật.

“Mẹ, con không biết mẹ dối con điều gì, nhưng con hy vọng có một ngày có thể nghe được mẹ nói thật chân tướng mọi việc.”

Thân thể Tống Uyển run lên một chút rồi sau đó mở cửa đi ra. Bà biết con trai mình trước giờ đều rất đa nghi, cũng không phải mỗi lần đều có thể giấu giếm được nó, nhưng bà biết hiện tại nó cái gì cũng không biết, bằng không sẽ không bình tĩnh như vậy.

Chân tướng, chân tướng a…

Bà phải đem cái chân tướng này biến thành giả đối, rồi sau đó cả đời đi theo bà, tra tấn bà, cho nên chân tướng vẫn đừng nói ra thì tốt hơn. Nói ra bọn họ không có khả năng lại có người có thể cười.

Hạ Nhược Tâm thoải mái đi vào tập đoàn Sở Thị, nhân viên lễ tân vừa thấy cô, muốn nói gì đó, cô liền lấy từ trên người một tấm card, nhân viên lễ tân hơi choáng một chút.

Nhân viên lễ tân lập tức ngậm miệng, trong lòng lại nói thầm, vị Lục tiểu thư này rốt cuộc có lai lịch gì mà trước đó vài ngày không phải đã rời khỏi công ty rồi sao, vậy mà lúc này lại cao ngạo trở về, vẫn là cầm tấm card thang máy của tổng giám đốc. Tấm card kia chính là giấy thông hành lớn nhất ở công ty, có tấm card kia tức là có thể tùy ý ra vào bất cứ tầng nào trong hai mươi tám tầng ở tòa nhà này. Tầng hai mươi tám chính là kim đỉnh tháp đỉnh, mà người có được tấm card kia đương nhiên cũng khiến mọi người bọn họ ngưỡng mộ.

Hạ Nhược Tâm vào thang máy thưởng thức lợi ích của tấm card mang lại, tấm card này là Tống Uyển đưa tới. Chức vị cô muốn từ Tống Uyển chính là công việc trước kia của cô, trợ lý đặc biệt cho tổng giám đốc. Đương nhiên cô không nghĩ sẽ lại bán mạng cho Sở Luật, cô muốn tấm card này chính là vì muốn tra tấn Hạ Dĩ Hiên thường xuyên đến đây.

Hạ Dĩ Hiên cho rằng cô ta đã có thể kê cao gối mà ngủ, như vậy thì thật sự sai rồi, trên đời này không có cái gì là có thể kê cao gối ngủ mà vẫn có thể thoải mái. Đương nhiên cô ta cũng có thể kê cao gối mà ngủ, nhưng gối đầu cao quá sẽ rơi khỏi gối.

“Xin chào, xin hỏi…” Thư ký tiểu Trần thấy có người đi tới liền vội vàng đứng lên, kết quả thấy được Hạ Nhược Tâm đôi mắt liền mở to. Cô quăng hết đồ trong tay chạy tới ôm lấy Hạ Nhược Tâm vừa nhảy vừa cười.

“Tiểu Hoa, cô đã đến rồi. Cô biết không, sau khi cô đi tôi ở chỗ này mỗi ngày đều có bao nhiêu khó chịu, ngay cả một người để nói chuyện cũng không có. Còn có Hạ Dĩ Hiện hiện tại rất đắc ý, mỗi ngày đều gây khó dễ với tôi giống như tôi cầm tiền lương của tổng giám đốc chứ không phải cô ta.

“Sở Luật vẫn chưa phải chồng cô ta.” Hạ Nhược Tâm vẫn gọi cả tên lẫn họ Sở Luật. Thư ký Tiểu Trần lè lưỡi, cũng biết trước nay tính tình Hạ Nhược Tâm đều như thế, cô ấy không giống người khác đều phải dựa vào Sở Luật mới có thể sống được.

Thư ký Tiểu trần thật đúng hâm mộ khi cô không cần xem sắc mặt của sếp, tuy rằng nói tổng giám đốc đối với bọn họ khá tốt, phúc lợi của tập đoàn cũng là cao nhưng cũng không dễ dàng mà có được, thỉnh thoảng lắm mới được nhẹ nhàng một chút còn dường như lúc nào bọn họ cũng sắp chết vì áp lực công việc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.