Bà muốn dùng tiền mua chuộc Lục Tiêu Họa, đây là đang cười người Lục gia, cũng là cười chính bà.
“Cô muốn nói gì?” Tống Uyển hạ mặt, hiện tại muốn biết nhất chính là Lục Tiêu Họa rốt cuộc đã biết được những gì, lại muốn điều gì.
“Tôi không muốn nói gì cả.” Hạ Nhược Tâm giống như đang tra tấn người, mỗi một lần đều chỉ nói nửa lời nói, mà nửa lời nói này đều thắt chặt tâm Tống Uyển lại.
Hạ Nhược Tâm bưng ly nước trên bàn đặt trước mặt mình, âm thanh từ miệng cô dường như bắt đầu khiến Tống Uyển lo lắng.
“Làm mất đứa trẻ, biển rộng, còn có dao gọt hoa quả…”
Cô đột nhiên cười, mà nụ cười kia khiến Tống Uyển bật dậy chạy ra khỏi nhà hàng giống như chạy trốn.
“Người ta sao lại kỳ quái như vậy, sống sờ sờ không sợ vậy mà lại sợ ma quỷ, quả thật chuyện trái với lương tâm không thể làm nhiều.” Hạ Nhược Tâm lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve ly nước trong tay, lòng bàn tay bắt đầu lạnh lẽo.
Cô thấy rất lạ, Tống Uyển đã tỉnh lâu rồi, điều này cũng không phải bí mật gì, nhưng vì cái gì Hạ Dĩ Hiên vẫn tồn tại được, hơn nữa vẫn truyền ra tin Sở Luật cùng cô ta đã định ngày kết hôn.
Cô cũng không nghĩ ra, vì điều gì mà Tống Uyển có thể nhịn được việc bị đâm vào bụng? Hóa ra bời vì có điểu yếu bị Hạ Dĩ Hiên nắm được trong tay, mà hiện tại cô muốn biết nếu cô cũng có điểm yếu của Tống Uyển thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3238960/chuong-1047.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.