Chương trước
Chương sau
Tổng giám đốc mới nhuộm tóc sao, nhìn thật lạ tuy rằng cũng khá hợp, cũng rất tang thương. Trên người đã có vẻ đàn ông trưởng thành, thêm mái tóc này xác thật là quá già dặn.

Tuy rằng tóc màu trắng cũng không tồi, hơn nữa vẫn rất tuấn tú nhưng hình như đây không phải nhuộm, mà nhuộm tóc cũng không phải là việc Sở Luật sẽ làm. Chẳng lẽ anh thật sự bị đả kích tới vậy, kết hôn ba lần đều đổ vỡ, không đúng, lần thứ ba căn bản chưa kết hôn, cho nên đầu óc anh nhất thời không bình thường nên đã nhuộm cho mình kiểu tóc như vậy.

Sở Luật đi vào văn phòng của mình, thư kí Tiểu Trần nghẹn miệng, không nói được gì.

Sau đó Đỗ Tĩnh Đường đi vào, vừa thấy bộ dáng trước mắt của Sở Luật cũng bị dọa cho giật mình.

“Anh, đầu của anh là thế nào?” Anh không sợ chết vươn tay tới sờ. “Sao lại nhuộm tóc? Không phải trước nay anh đều không thích nhuộm tóc, còn nhuộm thành một màu như vậy?”

Kết quả anh còn chưa đụng tới tóc của Sở Luật đã bị ánh mắt lạnh lẽo của Sở Luật dọa tới.

“Đừng như vậy, rất dọa người.” Anh vội vàng thu hồi tay mình, lại đem tay đưa ra sau lưng, ánh mắt này ai dám chạm vào.

“Anh có việc muốn nói với em.” Sở Luật mở đôi mắt, ra hiệu cho Đỗ Tĩnh Đường ngồi xuống.

Đỗ Tĩnh Đường không dám nói lời nào, biết Sở Luật nói nhất định là việc chính sự, rất quan trọng cho nên cũng không hồ ngôn loạn ngữ cười đùa. Anh ngồi quy củ, tay cũng đặt lên đầu gối mình, lỗ tai đều vểnh lên lắng nghe.

Sở Luật theo thói quen lấy từ ngăn kéo một bao thuốc lá, lấy một điếu đặt lên miệng rồi châm: “Anh phải xa công ty ít ngày, chuyện ở công ty giao cho em.”

“Vâng.” Đỗ Tĩnh Đường gật gật đầu, anh hiểu được, chỉ là muốn đi bao lâu thì phải cho anh một kỳ hạn, đúng hay không?

“Anh không biêt sẽ đi bao lâu.” Sở Luật nhàn nhạt nói. “Anh muốn đi tìm con gái anh, mặc kệ là thời gian bao lâu anh đều phải tìm được cháu. Gần đây công ty rất thuận lợi, cũng không thể sẽ xuất hiện vấn đề lớn, nếu có việc gì em không giải quyết được có thể tìm dượng thương lượng.”

“Anh, anh biết tiểu công chúa ở đâu sao?” Nhắc tới cháu mình Đỗ Tĩnh Đường cảm giác cái mũi của mình ê ẩm, hóa ra không phải tiểu công chúa không tới tìm bọn họ mà tiểu công chúa của anh bị mất tích.

Liệu bé có được ai đó nhặt về hay không, có được ai nhận nuôi không, có phải chịu khổ chịu lạnh chịu đói không, có mặc ấm, lúc đi ngủ có chăn không?

“Anh không biết.” Trong lòng Sở Luật khó chịu, không ai biết.

Nhưng, cho dù tất cả mọi người đều cho rằng Tiểu Vũ Điểm đã chết theo gã Bằng Bảy kia thì anh vẫn tin con gái mình còn sống trên đời, đang chờ anh đi tìm, đi cứu, đi mang bé về nhà.

Đó là con gái anh, là con gái duy nhất của anh.

Một năm không được anh sẽ tìm hai năm, hai năm không được anh sẽ tìm ba năm, cả đời tìm không thấy anh sẽ tìm cả đời.

Anh đem mọi chuyện công ty đều an bài tốt, công ty lớn như vậy đều giao cho Đỗ Tĩnh Đường, hôm sau anh mang theo hành lý, cũng không lái xe, đi tìm con gái.

Một quốc gia lớn như vậy anh không biết mình muốn đi đâu, xe ngừng nơi nào anh sẽ tìm nơi đó, mặc kệ dùng nhiều ít thời gian, phí nhiều ít tâm tư anh sẽ tìm cho bằng được Tiểu Vũ Điểm, tìm đứa con gái đáng thương của anh.

Đăng báo không được anh sẽ đi tìm, TV không dùng được anh sẽ tìm, biện pháp gì cũng không dùng được anh sẽ tự đi tìm.

Còn Hạ Nhược Tâm, Sở Luật đem tay đặt lên trên ngực mình, nơi này vẫn có thể cảm giác được sự đau đớn. Anh là một người đàn ông vô dụng, cũng là một người chồng một người cha vô dụng, ngay cả vợ con mình cũng không bảo vệ được.

Anh biết rõ, nếu không tìm thấy Tiểu Vũ Điểm thì cả đời này của anh cũng không đáng để người khác tha thứ.

Tất cả mọi người cho rằng cô đã chết, cô bị Hạ Dĩ Hiên tra tấn đến chết, bị tai nạn ô tô đã chết nhưng anh vẫn tin tưởng vào trực giác của mình. Có một số việc giống như từng đoạn trúc, mọi chi tiết đều quá mức trùng hợp, trùng hợp sẽ khiến người ta nghi ngờ.

Bọn họ đều nói Hạ Nhược Tâm đã chết, anh không tin, anh đã tìm kiếm báo cáo về vụ tai nạn giao thông kia, cũng chỉ có ngu xuẩn như Hạ Dĩ Hiên mới có thể tin mà không điều tra một chút, liền cho rằng mình có thể kê cao gối mà ngủ.

Người phụ nữ bị chết kia rõ ràng bị thay đổi hình dáng, cũng là khiến Hạ Dĩ Hiên tin tưởng kỳ thật hạ Nhược Tâm đã chết, nhưng có những điều vẫn có thể tra ra được.

Người phụ nữ bị tai nạn chết đó hơn ba mươi tuổng, hơi béo, mặt tròn.

Những thứ này chứng tỏ cô ấy không phải Hạ Nhược Tâm mà có người cố ý ngụy trang thành bộ dáng Hạ Nhược Tâm.

Chỉ là, bị trong thương như vậy thì cuối cùng cô ở đâu. Anh không biết, anh cũng không dám tưởng tượng, có thể cuối cùng vẫn là đã chết, có lẽ hiện tại cô vẫn tồn tại, chỉ là không muốn xuất hiện.

Anh không đi tìm cô bởi vì không còn mặt mũi nào, bởi vì anh biết rõ cô muốn gặp không phải anh, không phải người Sở gia, cho nên anh muốn tìm Tiểu Vũ Điểm trở về, anh muốn đem con gái của mình trở về.

Mặc kệ có bao nhiêu khổ cực anh nhất định phải đem con gái bảo bối của mình trở về.

Mà lúc này Hạ Dĩ Hiên bị nhốt lại sống không bằng chết, mỗi ngày đều sẽ có người đưa đến cho cô một ít đồ ăn, không chết đói cũng không đủ no, mới đầu cô còn có thể kêu to khóc lớn, cũng đập phá không thôi, nhưng mấy ngày qua đi giờ âm thanh của cô cũng óc ách, rốt cuộc không dám lên tiếng, nửa tháng qua đi cô liền cử động cũng không động, mỗi ngày đều chờ thời điểm được cho đồ ăn, đến khi đồ ăn được đẩy từ cửa vào cô mới bò tới giống như chó, cầm lấy, cũng mặc kệ đó là gì nhét vào miệng mình.

Sở Luật tra tấn không chỉ có thân thể cô mà cả tinh thần của cô, hai mắt cô dại ra vô hồn, trên người lại hôi thối dơ bẩn, mà thậm chí cô còn không cảm giác được mình có bao nhiêu dơ bẩn, không lâu trước đây cô muốn sống, sau này thậm chí cô chỉ nghĩ chết.

Xác thật, có đôi khi chết chính là một cách giải thoát, loại nửa sống nửa chết này, cuộc sống giống như chó, cũng không biết sống để làm gì.

“Tài sản Hạ gia đã kiểm kê xong.” Lục Cẩm Vinh nói với Hạ Nhược Tâm. “Một nửa tài sản kia đang đứng tên Thẩm Ý Quân, bà ấy có được nhà của Hạ gia, còn có một chiếc xe cùng tài khoản trong ngân hàng, hơn nữa như em bảo anh đã âm thầm thay bà đầu tư, cũng đủ để bà ăn uống cả đời. Còn những tài sản khác của Hạ gia đã bị những thân thích của Hạ gia đoạt lấy, hiện tại Hạ Minh Chính hai bàn tay trắng.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.