Nó chạy tới thỉnh thoảng vòng quanh chiếc laptop nửa ngày, rồi sau đó mở ra ngăn tủ, trong ngăn tử có rất nhiều quần áo, nó lớn từng này còn chưa gặp qua nhiều quần áo như vậy.
“An Trạch, thay quần áo rồi chúng ta đi ăn cơm.” Giọng Sở Luật từ bên ngoài truyền tới. Trịnh An Trạch vội vàng từ bên trong lấy ra một bộ quần áo bất kỳ, nó cởi quần áo của mình ra đặt gọn sang một bên, chờ đến khi về sẽ mang quần áo đi giặt sạch.
Khi Trịnh An Trạch đi ra Sở Luật đã bế Tiểu Vũ Điểm đợi sẵn, Tiểu Vũ Điểm cũng thay một cái váy nhỏ xinh đẹp, bé vốn dĩ đã xinh đẹp mặc vào những bộ quần áo đẹp nhất do Sở Luật mua cho con gái lại càng thêm xinh đẹp đáng yêu, cũng khiến mọi người càng thêm yêu thích, chỉ là có ai biết đứa bé này hiện tại lời nói cũng không nói được, không đúng, không phải là không nói được mà là bé không muốn nói.
Sở Luật mang theo hai đứa nhỏ ra cửa, tìm một nhà hàng yên tĩnh anh đưa hai đứa vào ăn cơm.
“Con đã no chưa?” Anh cười hỏi con gái.
Tiểu Vũ Điểm gật gật đầu, bé xoa xoa bụng mình, rất lo rồi.
Sở Luật hài lòng với con gái ngoan ngoãn, dường như những chuyện kia xảy ra cũng không lưu lại trên người bé cái gì, như vậy thì tốt rồi, ăn nhiều cơm cũng có thể sẽ lớn nhanh một ít.
“Chúng ta đi về.” Sở Luật bế con gái lên, ngày mai gọi bảo mẫu đến sớm một ít, nhà có hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3238870/chuong-1098.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.