Trịnh An Trạch đứng lên nắm chặt tay em gái, Tiểu Vũ Điểm vẫn ngoan ngoãn ăn kem ốc quế để mặc anh trai nắm tay kéo đi. Người thụ nữ muốn tiến lên một bước nhưng có một bàn tay chặn lấy.
“Vị tiểu thư này, khi không có việc gì thì đừng nhận người thân linh tinh, nếu cô thật sự quen biết có thể tìm tới nhà chúng tôi.” Bảo mẫu chặn cô gái này, ánh mắt khinh bỉ nhìn lên khuôn mặt trang điểm quá đậm của cô ta.
Vừa nhìn là đã biết không phải thứ tốt đẹp gì, ăn mặc thành như vậy, lại trang điểm như vậy, đây là muốn dụ dỗ ai, dụ dỗ tiểu thư nhà bọn họ sao?
“Bà…” Cô gái đã nhận ra sự châm chọc của bảo mẫu với mình, nếu là trước đây, thân là phu nhân tổng giám đốc tập đoàn Sở Thị cô nhất định sẽ đuổi cổ bọn họ, nhưng hiện ại cô cũng chỉ là một con chó nhà có tang, ngay cả một bảo mẫu nho nhỏ cũng có thể lên mặt dạy đời với cô.
Bảo mẫu hừ một tiếng, nhanh chân đuổi kịp hai đứa nhỏ phía trước, mà bà cũng tự nói cho mình sau này phải cảnh giác hơn, không thể để cô gái không đứng đắn này tiếp cận tiểu thư, bằng không bị trừ lương hay mất việc thì bà biết tìm ai nói lý lẽ.
Bị bảo mẫu chế nhạo, cô gái xấu hổ và giận dữ, hai tay ở hai bên nắm chặt lại.
“Tôi nhất định sẽ không buông tha cho các người.” Giọng cô rất nhẹ nhàng nhưng từng chữ lại rất tàn nhẫn, trên gương mặt có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3238847/chuong-1110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.