“Ba cũng nhớ mẹ con.” Anh đưa tay đặt lên đầu con gái, ba muốn mang mẹ con về giúp con nhưng ba lại không biết tìm từ đâu.
***
Trong phòng trọ đơn sơ, Dương Nhược Tâm vẫn còn đang say ngủ, dù sao cũng chỉ còn mấy ngày nữa cô mới bị đuổi, tới lúc bị đuổi rồi tính sau, giờ đâu thể làm gì nữa.
Cô ngủ say người lăn quay dạng ra hình chữ X, bỗng chuông điện thoại vang to giống như tiếng bùa đòi mạng.
Cô bật dậy vội vàng tìm điện thoại trên giường của mình, tìm nửa ngày mới thấy điện thoại ở dưới gối, là số điện thoại lạ, cũng không biết ai gọi tới.
Cô không suy nghĩ nhiều, vội vàng bấm nghe.
“Xin hỏi là Dương tiểu thư sao?”
Dương tiểu thư? Dương Nhược Lâm nhất thời còn chưa phản ứng kịp, cô tĩnh lại đầu óc mình, đúng rồi, Dương, họ Dương còn không phải là cô sao.
“Chào cô, đúng tôi đây. Xin hỏi cô có chuyện gì?” Cô mỉm cười dịu dàng nhưng liền thấy mình thật ngốc, cười cái gì, có ai nhìn thấy cô cười đâu.
“Chào cô.” Giọng trong điện thoại rất dịu dàng, người đàn ông nghe xong có thể ngấm vào xương cốt, còn phụ nữ nghe được lại sẽ nổi một tầng da gà.
“Tôi gọi từ phòng nhân sự tập đoàn Sở Thị, tôi muốn thông báo với cô, cô đã trúng tuyển vào công ty chúng tôi, mời thứ hai đúng giờ tới đây làm việc, bộ phận nhân sự sẽ giải thích cụ thể công việc cùng phúc lợi cho cô.”
Dương Nhược Tâm vẫn cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3238835/chuong-1116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.