Lý Mạn Ni còn tưởng đó là tiền Lý mẫu trộm giấu đi, Lý vốn vẫn có thói quen giấu đồ vật như vậy, nhưng trong lòng cô có chút không vui. Nếu đã giấu tiền như thế sao không lấy ra sớm một chút khiến cô mỗi ngày phải làm cực khổ như trâu để kiếm đồ ăn cho cái nhà này.
Từng này tiền cũng đủ để bọn họ bắt đầu một cuộc sống mới, Lý phụ cũng đã từ bỏ ý định lập nghiệp, nhưng cho dù thế nào cũng phải kiếm miếng ăn.
“Mạn Ni…” Lý mẫu đột nhiên gọi tên con gái.
“Mẹ xin lỗi con.”
Trái tim Lý Mạn Ni đập mạnh một cái, có loại cảm giác không tốt. Cô đánh rơi tiền trong tay: “Mẹ, mẹ đã làm cái gì?”
Lúc này Lý mẫu đã khóc lên, bà vừa khóc vừa đấm vào ngực mình: “Là anh trai con, đều là anh trai con tạo nghiệt. Nó chơi cờ bạc thiếu nợ người ta mười lăm vạn đồng, nếu không có tiền sẽ bị người ta chém một cánh tay. Mạn Ni, Lý gia chúng ta chỉ có một đứa con trai, không thể mất một tay thành phế nhân.”
Suýt chút nữa Lý Mạn Ni tự cắn đứt lưỡi mình, hơn mười vạn, hơi mười vạn, ha ha, hơn mười vạn… Hơn mười vạn này trước kia với cô mà nói cũng chỉ là tiền tiêu vặt một ngày, có khi một ngày cô tiêu còn tới mười mấy mười lăm vạn, mấy chục cái mười năm vạn, vậy mà hiện tại mười lăm vạn với họ lúc này đã là một con số trên trời.
Hiện tại bọn họ cũng chỉ có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3238811/chuong-1126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.