Cao Dật lắc đầu: “Tôi không biết, thông thường tình huống này với trẻ con chỉ có thể đợi bé lớn lên sẽ tốt hơn, cũng có lẽ sẽ bởi vì sự kích thích nào đó lại tốt hơn.”
“Vậy…” Tay Lục Cẩm Vinh gõ nhẹ lên mặt bàn.
“Anh định sẽ làm gì?”
“Từ bỏ em gái tôi hay từ bỏ Tiểu Vũ Điểm?”
Mà vấn đề này Cao Dật không trả lời được, anh sẽ thể không mạo hiểm như vậy. Hơn nữa hiện tại Nhược Tâm rất tốt, cuộc sống của cô rất giản đơn, cô làm điều cô thích, cô có cha mẹ yêu thương mình, có anh trai lo lắng cho mình, còn có một người yêu rất yêu thương cô – là anh, tương lai về sau sẽ là vợ chồng. Cuộc sống như vậy rất nhiều người muốn có mà không được.
Bọn họ không thể phá hỏng cuộc sống bình yên của cô, không thể đẩy cô vào những khó khăn trong quá khứ, lạc mất con, gương mặt bị hủy hoại, bị thương tổn, thậm chí là đã chết. Cho dù Tiểu Vũ Điểm vẫn còn sống thì những ký ức cùng quá khứ đó vẫn quá nhiều tàn khốc, bọn họ thật đúng nguyện ý không để cô lại phải tiếp nhận lại không?
Cao Dật không biết, mà Lục Cẩm Vinh cũng không biết.
“Vấn đề này tùy anh.” Lục Cẩm Vinh vươn tay vỗ vỗ bả vai Cao Dật.
Nếu nói rối rắm nhất thì chính là Cao Dật, mà mất mát nhiều nhất có lẽ cũng chính là anh.
***
Bỗng nhiên bức màn cửa sổ bị thổi lên, từng đóa hoa cúc chớm nở nhợt nhạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3238801/chuong-1131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.