Dương Nhược Lâm lần đầu tiên thấy được sự đáng sợ của Sở Luật, thậm chí anh không hề nói một câu nhưng cái áp lực này khiến người khác vô cùng sợ hãi. Hai chân cô run lên, tay cô nắm chặt lấy then cửa mới không đến nỗi ngã xuống, cô hy vọng sự tra tấn này có thể qua đi sớm chút, cho dù làm cô ngất xỉu cũng được.
Khi không khí vẫn còn áp lực rất nặng nề, Tiểu Vũ Điểm chạy từ trong phòng ra, bé chạy tới trước mặt Sở Luật, chân vẫn đi trần. Sau đó bé quay người chạy hướng Dương Nhược Lâm.
“Mẹ…”
Bé ngẩng mặt lên, đôi môi nhỏ nhắn khẽ mở nói ra một tiếng, giọng bé trong trẻo rất êm tai.
“Mẹ…” Bé lại gọi một tiếng.
Lúc này một bàn tay từ phía sau bé vươn tới ôm bé vào trong lòng.
“Bảo bảo, con có thể nói?” Giọng Sở Luật đột nhiên đanh lại, trái tim đập bùm bụp nhưng anh rất cảm ơn thế gian này, cảm ơn cho anh có thể tìm được con gái, cảm ơn cho con gái anh có thể nói chuyện.
Tiểu Vũ Điểm vươn tay chạm vào mặt Sở Luật, sau đó lấy mặt mình cọ cọ vào mặt ba.
“Ba…”
“Phải, là ba, là ba.” Sở Luật cười lớn hôn lên mặt con gái, sau đó vội vàng lấy điện thoại gọi cho Gia Hân Bảo, kêu Gia Hân Bảo tới đây một chút. Lúc này Dương Nhược Lâm đã ngã ngồi trên mặt đất, vừa rồi cô bị tiếng cười to như hét của Sở Luật dọa.
Còn may, Tiểu Vũ Điểm đã ra, còn may,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3238790/chuong-1138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.