Nhưng đúng là một người đàn ông trầm lạnh. Anh đang ôm một bé gái, bé gái khoảng bốn năm tuổi, tóc rất dài, có thể thấy được tóc bé uốn lọn cùng vài nơi được nhuộm màu vàng kim.
Đây là, đứa bé kia? Lục Tiêu Họa không khỏi chú ý đứa bé đang được người đàn ông kia ôm vào lòng, người đàn ông không khỏi nhấp khẩn môi, đem đứa bé trong lòng ôm chặt thêm một ít.
“Đã lâu không gặp, Lục tiểu thư.”
Lục Tiêu Họa lại ngẩng đầu đưa mắt nhìn gương mặt người đàn ông.
“Anh quen tôi?” Cô khó hiểu, hỏi. Nhưng trong ký ức của cô lại không có bất cứ ấn tượng nào về anh.
“Lục tiểu thư quả nhiên là quý nhân hay quên.” Sở Luật vươn tay đặt lên đầu con gái, cũng là để bảo vệ thân mình nhỏ bé của bé.
“Xin lỗi.” Lục Tiêu Họa nhẹ nhàng nhíu lông mày. “Hơn một năm trước tôi bị bệnh nặng, rất nhiều chuyện tôi không nhớ. Xin hỏi chúng ta thật sự quen nhau sao?”
Người đàn ông này có chút âm u, theo lẽ thường cô sẽ muốn cách xa nhưng không biết vì cái gì hiện tại vẫn không rời đi, có lẽ là bởi đứa trẻ anh ta đang ôm trong lòng, còn có sự yêu thương của anh ta đối với bé cũng khiến cô có chút cảm động.
Một người đàn ông âm trầm đáng sợ như vậy hóa ra vẫn là một người cha tốt.
“Không nhớ rõ?” Sở Luật nhàn nhạt nói. “Quên mất cũng tốt, nhớ những chuyện đó thì có gì tốt.”
Anh ôm con gái liền rời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3238768/chuong-1148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.