Dương Nhược Lâm ngây ngốc đứng tại chỗ, trên mặt trừ một chút màu hồng trên mặt còn có thêm một nỗi khó chịu, sợ hãi.
Đây không phải chính là qua cầu rút ván à, nhưng hình như cũng không thể nói như vậy được, Sở Luật trước đây đã nói rất rõ ràng là anh chỉ cần một gương mặt giống mẹ cho con gái, mà Tiểu Vũ Điểm cũng không có mấy lần gọi cô là mẹ, sau này Lục Tiêu Họa xuất hiện, Tiểu Vũ Điểm liền gọi cô ta là mẹ mà đâu có gọi cô.
Cô đeo túi, lấy di động mới của mình ra, cô tra lại tài khoản ngân hàng của mình, chỉ còn có mấy nghìn, cô phải gửi một ít về quê, để lại một ít, cần mua đồ trang sức, một ít đồ trang điểm còn lại không nhiều. Mọi thứ cần chờ đến lương tháng sau mà cô sợ rằng công việc này cũng không giữ được.
“Nhược Tâm…”
Tiếng gọi đột ngột vọng tới làm cô có chút hoảng sợ.
“Nhược Tâm, con là Nhược Tâm, con không phải đã…”
Hạ Minh Chính dụi mắt, vẫn không tin vào người đang đứng trước mắt mình là ai, đầu tiên là Hạ Dĩ Hiên chết đi sống lại, bây giờ là Hạ Nhược Tâm, chẳng lẽ người nhà họ Hạ ai cũng phải đi con đường quỷ hay sao, thật sự cô không chết à.
“Ông là…”
Dương Nhược Lâm chớp đôi mắt, Nhược Tâm, Hạ Nhược Tâm, cái tên này chẳng lẽ bám theo cô cả đời hay sao, chẳng biết cô giống được bao nhiêu.
Lại thêm một người nữa nhận lầm.
Sau đó không lâu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3238716/chuong-1175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.