Kết quả như này chính là điều Lục Cẩm Vinh muốn, bọn họ đều là người giỏi tính kế với người khác, thông thường sẽ tính kế mọi chuyện, bao gồm đối phương, cũng bao gồm cả chính mình.
Lục Cẩm Vinh chắc chắn anh sẽ không tìm Hạ Nhược Tâm về, không đúng, là Lục Tiêu Họa, cho nên mới đem mọi chuyện nói cho anh. Cho dù anh biết thì sẽ thế nào, cuối cùng anh quyết định cũng giống như bây giờ.
Từ nay về sau ngươi là ngươi mà ta là ta, không thiếu nợ nhau, cũng không liên quan tới nhau.
Nhưng vì cái gì anh lại khó chịu, khó nhịn như vậy?
Anh cho rằng bọn họ là tử biết mà hiện tại người vẫn còn, bọn họ lại thành sinh ly.
Nước thuốc lạnh lẽo từng giọt từng giọt tiến vào bên trong máu anh, anh lại ngậm một viên thuốc, yết hầu vẫn cứ tê tê đau.
Gia Hân Bảo quay lại, vừa thấy đứa nhỏ ngủ trong lòng Sở Luật liền hạ thấp giọng: “Sao lại ngủ ở đây, không về phòng mình ngủ sao?”
“Ừ, bé rất bướng.” Sở Luật nhẹ vỗ về mái tóc con gái. “Đuổi không đi.”
“Bướng giống anh.” Gia Hân Bảo nhổ kim cho Sở Luật, lại nhìn thoáng qua nhóc con đang nằm trên đùi anh. “Gương mặt không giống anh chút nào nhưng tính cách lại rất giống.”
“Bé vẫn còn nhỏ, anh có tìm một người mẹ cho bé không? Rốt cuộc anh là đàn ông, nuôi một bé gái không dễ dàng chút nào.”
“Tôi sẽ suy xét.” Sở Luật cẩn thận bế con gái lên, gật đầu một cái với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3238699/chuong-1183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.