“Cô ở đây làm gì?” Tuy rằng giọng lạnh lùng, mặt cũng lạnh lùng nhưng có thể thấy được trong đó sự quan tâm.
Lục Tiêu Họa ngẩng mặt lên, nheo lại hai mắt nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, đồng thời hai mắt cô cũng bị ánh mặt trời chiếu vào đau nhức.
“Lên xe đi.” Anh không nói gì, chỉ mở cửa xe để cô ngồi vào.
Lục Tiêu Họa nheo mắt lại, cô muốn nói ‘không cần’ nhưng cuối cùng hai chữ này không thể thốt ra, cô ngồi vào trong xe, cũng cởi giày của mình ra để đôi chân trần trên sàn xe.
“Anh không phiền chứ?” Cô hỏi người đàn ông trước mặt, cũng là người chồng cô không có bất cứ ấn tượng gì, không đúng, là chồng trước. Hành động của cô nhất định anh thấy được, mà lúc này cô cũng không giữ hình tượng gì, chân cô rất đau, thậm chí xỏ giày vào cũng rất đau.
“Không sao, cô cứ thoải mái.” Sở Luật lái xe, nhìn qua kính chiếu hậu có thể thấy được cô ngồi sau đang híp mắt mắt lại, bộ dáng nhắm mắt như muốn ngủ. Anh ngừng xe ở trước một cửa hàng, sau đó đi ra ngoài.
Lục Tiêu Họa mở hai mắt, nhìn ra bên ngoài thật lâu, cuối cùng thu hồi anh mắt. Cô lấy điện thoại từ trong túi xách, điện thoại vẫn đen ngòm, kỳ thật cô có thể nhờ sạc điện trên xe của Sở Luật nhưng cô không muốn, cô cần yên lặng suy nghĩ một chút. Cứ ngồi như vậy, cho dù ở trong xe người đàn ông này, ít nhất hiện tại cô có thể tin tưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3238690/chuong-1188.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.