Là ảnh của Dương Nhược Lâm, không đúng, là Hạ Nhược Tâm, là cô trước đây. Cô đã sớm thay đổi hoàn toàn.
Cô khép mặt xuyến lại, lại đặt vào tay bé rồi cô cũng nằm xuống.
Lại một lần cô mở hai mắt, ánh mắt đầu tiên vẫn có chút mê mang không biết mình đang ở nơi nào. Cô ngồi dậy, kéo chăn lên tới mũi mình, trong chăn có mùi hương nhàn nhạt, chăn cũng rất sạch sẽ, ngay cả hương vị cũng rất mát.
‘Cộc cộc…’ bên ngoài có tiếng gõ cửa.
“Mời vào.” Cô xoa xoa trán mình, đầu óc vẫn có chút không quá thanh tỉnh.
“Lục tiểu thư, cô tỉnh chưa?” Bảo mẫu bên ngoài đi đến, trong tay còn cầm theo một bộ quần áo mới. “Đây là tiên sinh nhờ tôi chuẩn bị, cơm sáng bên ngoài đã xong, Lục tiểu thư rửa mặt xong liền có thể ăn.”
Tay Lục Tiêu Họa vỗ vỗ vào trán một chút, giờ mới nhớ ra đây là nhà của Sở Luật, hôm qua cô về nhà Sở Luật.
Chỉ là, vậy mà cô lại ngủ được.
“Lục tiểu thư, quần áo tôi để ở đây.” Bảo mẫu nói, sau đó liền đi ra cửa, bà quay lại: “Xin hỏi Lục tiểu thư có cần gì thêm không?”
“Không có, cảm ơn dì.” Lục Tiêu Họa vẫn ngồi chưa cử động.
Bảo mẫu nhẹ nhàng đóng cửa, Lục Tiêu Họa đứng lên lấy túi xách của mình ở trên bàn, sau đó lấy ra điện thoại. Cô nhớ khi mình nằm xuống là sắp 6 giờ, hiện tại đã 10 giờ, đã thật lâu cô không nằm lâu trên giường như vậy. Chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3238672/chuong-1198.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.