Chương trước
Chương sau
Cô uống một ngụm nước táo, không có nhiều hào hứng với đề nghị của Cao Dật nhưng lại có một chút chờ mong, có lẽ cô đã quên đi một số chuyện nhưng nhưng điều cô cần nhất cũng đã bị quên.

***

“Cô muốn đi lên núi?” Sở Luật đưa mắt nhìn từ cánh tay xuống chân Lục Tiêu Họa: “Cô đi được không?” Cánh tay đã bị thương, hai đùi cũng vậy, anh không nhắc gì tới thương tích nhưng Lục Tiêu Họa lại biết rõ, cánh tay trái của cô bị gãy, hai chân cũng từng bị gãy.

Cao Dật đã đề nghị nên Lục Tiêu Họa không lo lắng về điểm này, cái khác không nói nhưng Cao Dật là bác sĩ, nếu có nguy hiểm thì sẽ không có khả năng khiến cô lại mạo hiểm có thể gãy chân gãy tay, hơn nữa nhóm leo núi kỳ thật cũng chỉ là một nhóm lâu lâu đi xa một chút.

Sở Luật vốn dĩ muốn ngăn cản nhưng cuối cùng lại không mở miệng nói gì, chuyện hai người họ quyết định anh căn bản không có quyền phản đối, cho dù anh phản đối thì bọn họ sẽ đồng ý sao. Hiển nhiên là không có khả năng.

Anh nghĩ nghĩ, từ trên cổ mình lấy ra một chiếc vòng cổ nhỏ rất tinh tế, đưa tới trước mặt Lục Tiêu Họa.

“Cẩm đi.”

Lục Tiêu Họa xoay mặt đi, không muốn nhận.

Sở Luật lại kéo tay cô, đem vòng cổ nhét vào lòng bàn tay cô, tay anh rất lớn, ngón tay rất dài, cũng rất khô ráo.

“Thứ này để tránh ma quỷ, cô mang theo sẽ có lợi.” Nói xong, anh cúi đầu, đang ăn cơm cũng không tiện nói nhiều. Lục Tiêu Họa lại nắm chặt chiếc vòng cổ kia trong tay, cũng bắt đầu không còn khẩu vị gì để ăn.

Đến khi cô trở về, Tần Tuyết Quyên nói cho cô Lục Cẩm Vinh mang về tặng cô không ít thứ tốt, đều đặt ở trong phòng. Cô liền đi lên lầu, mở cửa, qua nhiên trên nền nhà xác thật chất đầy đồ vật.

Đây đều là đồ dùng dã ngoại, Lục Tiêu Họa đặt túi xách sang một bên, sau đó đi tới ngồi xếp bằng xuống. Hóa ra Lục Cẩm Vinh biết cô chuẩn bị đi leo núi cho nên đều mua cho cô dụng cụ chuyên dụng, mua một bộ quần áo leo núi, một ba lô nhẹ có thể chứa nhiều đồ vật, còn có lều trại, túi ngủ, chậu rửa mặt gấp được, ghế linh tinh đều chuẩn bị đầy đủ, thêm một con dao quân dụng Thụy Sĩ rất tiện dụng.

Lục Cẩm Vinh thấy cô cần gì đều chuẩn bị tốt cho cô, sợ là cô không có tâm trí để tự chuẩn bị cho mình những thứ này. Mấy ngày vừa rồi cô cũng bận rộn mua thêm rất nhiều đồ nhưng cuối cùng phát hiện có nhiều thứ không dùng được, mà có thể dùng được cô lại không nghĩ tới. Cô đem những thứ này xếp vào trong túi, cô đeo thử một chút, cũng không quá nặng, mà cô không biết Lục Cẩm Vinh giúp cô chuẩn bị những thứ này đều là đồ dùng chuyên dụng cho quân đội, hơn nữa người thường mua không được, đương nhiên mấy thứ này không phải người ta nể mặt mũi Lục Cẩm Vinh làm cho mà là Sở Luật.

“Sao nào, anh định không để cô ấy biết?” Lục Cẩm Vinh đưa điện thoại lên tai, hiện tại anh đang nằm trên sô pha ở nhà mình, hai chân đặt lên trên bàn.

“Anh phí nhiều công phu như vậy để chuẩn bị đồ cho cô ấy, chẳng lẽ anh không muốn điều gì?”

“Không cần.”  Sở Luật đây là trả lời câu hỏi đầu tiên của anh, cũng là cho câu hỏi thứ hai.

Không muốn cho cô biết.

Cũng không tính toán điều gì cho mình.

“Cô ấy sẽ không thích tôi đi theo.” Sở Luật dụi tắt điếu thuốc trong tay, lại lấy ra một cây tiếp tục hít mây nhả khói.

“Ha ha…” Lục Cẩm Vinh cười to. “Sở Luật, tôi phát hiện tôi lại càng ngày càng thích anh.”

“Cảm ơn.” Sở Luật nhếch miệng. “Anh thích là chuyện của anh, nhưng xin lỗi, tôi là đàn ông bình thường, tôi có thể trăm phần trăm đảm bảo tôi thích phụ nữ. Lục Cẩm Vinh, chẳng lẽ anh định nói với tôi, anh lớn tuổi như vậy mà không kết hôn, cũng không sinh một đứa con là bởi vì anh thích đàn ông?”

“Không phải bên cạnh anh cũng không có phụ nữ sao?” Lục Cẩm Vinh cũng không tức giận, dù sao tự anh biết mình không cong là được rồi.

“Tôi có con gái, anh có không?” Sở Luật quả thực nói chuyện nhất châm kiến huyết, căn bản đều để chọc tức Cẩm Vinh.

“Sở Luật, chúng ta chờ xem.” Lục Cẩm Vinh lạnh lùng nói mấy tiếng, sau đó ném điện thoại sang một bên. Lại lấy chiếc vòng cổ đã phai màu của mình ra, anh mở ra, hơi nheo mắt lại mỉm cười ngắm bức ảnh bên trong. Nếu là phụ nữ có lẽ đã sớm lệ rơi đầy mặt, nhưng anh không phải, anh là đàn ông cho nên nước mắt anh phải nuốt vào trong.

Bên kia Sở Luật cũng đem điện thoại đặt ở trên bàn, anh lại phun ra một làn khói, đôi mắt vẫn u ám khó hiểu như cũ.

“Đúng vậy, chúng ta chờ xem.”

Anh dụi tắt điếu thuốc, chuẩn đi bị xem con gái, tiểu gia hỏa hôm nay có chút không thoải mái, có lẽ anh cũng không dám ngủ. Chỉ là, anh ngừng lại, kéo tay áo đưa lên ngửi một chút, toàn thân đều có mùi thuốc lá. Anh đi thay một bộ quần áo, sau đó mới đi vào phòng.

Tiểu Vũ Điểm vẫn đang ngủ, bé ngủ rất ngoan nhưng lại luôn không an ổn, lông mày nho nhỏ thi thoảng nhíu lại, giống như cơ thể bé không thoải mái mới lộ ra biểu tình bất an như vậy.

Anh đi tới lấy ra nhiệt kế trên người con gái, ba mươi bảy độ, cũng không phải quá cao, một lát phải chờ Gia Hân Bảo tới mới được.

Lục Tiêu Họa bật dậy, cũng không biết vì cái gì trong lòng cô luôn cảm thấy một loại bất an nói không nên lời. Cô lấy một quyển sách, mới lật qua vài trang lại ném sách sang một bên, cô không muốn đọc, một tờ nhìn cũng không được, loại cảm giác này thật không tốt, cứ thấy buồn bực hậm hực ở trong lòng.

Cô lấy điện thoại ra, cũng không biết muốn gọi cho ai, cuối cùng cô ấn tay một cái đã xuất hiện một dãy số.

Cô xóa dãy số kia đi, nhưng sau đó lại tiếp tục bấm đúng dãy số vừa rồi.

Do dự nửa ngày cô vẫn bấm nút gọi đi, đến khi bên đang rung chuông lòng cô lại an tĩnh rất kỳ quái.

Rất nhanh, điện thoại bên kia có người nghe.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.