Đến khi trời đã sáng, dường như Cao Dật vẫn không thay đổi tư thế, tay chân cũng đã cứng đờ, chết lặng.
Tất cả mọi người đã thu dọn xong, bọn họ không tiến tới đích mà quay lại đường cũ, có lẽ con đường trekking này đối với bọn họ ai cũng là đi lần đầu.
Đón ánh mặt trời buổi sớm, lần đầu tiên Cao Dật cảm giác được hóa ra thấy mặt trời buổi sáng thật là tốt, nhưng không biết Tiểu Hoa còn có cơ hội nhìn thấy, có cảm nhận được ánh nắng ấm áp này không.
“Dật, chúng ta đi thôi.” Bạch Lạc Âm đã đi tới, đứng trước mặt Cao Dật: “Chúng ta về sớm một chút, đến lúc đó có thể cứu bọn họ.”
“Em về đi.” Cao Dật nhàn nhạt nói.
Bạch Lạc Âm mở to hai mắt, có chút không tin được điều mình vừa nghe.
Anh bảo cô trở về, một mình sao, vậy thì anh đi đâu?”
“Dật, anh không… về sao?” Cô cẩn thận hỏi, thật sự sẽ không như cô nghĩ chứ.
“Ừ, anh không về, anh ở đây chờ mọi người.” Cao Dật tìm một chỗ ngồi xuống. Anh đã quyết định, anh sẽ ở đây không đi đâu, anh sẽ chờ đội cứu hộ tới đây, nếu không tìm thấy Tiểu Hoa anh sẽ ở lại đây với cô, cả đời cũng sẽ ở lại.
Bạch Lạc Âm vươn tay nắm chặt tay Cao Dật, ngón tay anh lạnh dị thường.
“Dật, anh phải về với em.”
Cao Dật không nói gì.
Bạch Lạc Âm rũ mi xuống, khóe mắt cũng lộ ra một ít ướt át. “Dật, em có thai.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3238622/chuong-1213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.